Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 761 -




Buổi tối hôm đó, người được giao nhiệm vụ tới bắt Điền Đường đi đến gần căn nhà gỗ. Dưới sự bảo vệ lỏng lẻo xung quanh, họ dễ dàng tiến vào ngôi nhà gỗ mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Sau khi tiến vào nhà gỗ, bọn họ không cần tốn nhiều sức lực đã dễ dàng tìm thấy Điền Đường đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, Điền Đường vẫn chưa ngủ, chẳng qua chỉ là quần áo chỉn chu nằm ở trên giường nghỉ ngơi và đợi đến khi có người đến. Bởi vì đã đợi quá lâu, nàng đã cảm thấy buồn ngủ. Nhưng lúc này, khi nghe được tiếng động, trái tim chờ đợi của nàng cuối cùng cũng thả lỏng, nàng ngáp một cái và ngồi dậy.
Ngay sau khi bước vào căn phòng, một số người cảm thấy việc này diễn ra quá thuận lợi. Bọn họ đang do dự xem có nên tiến lại gần hay không, thì thấy Điền Đường đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, khiến họ hoảng sợ nhìn nhau.
Lo sợ Tiền Đường lên tiếng, bọn họ thậm chí không có thời gian gọi tỳ nữ đang đợi ở gần đó đi đến. Họ không do dự nữa, trực tiếp giơ tay ra bay thẳng về phía Điền Đường.
Tuy nhiên, trước khi tay họ chạm tới Điền Đường, người lại đột nhiên biến mất tại chỗ.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai tỳ nữ đứng đó hoảng sợ, ngây người đứng tại chỗ, không dám di chuyển.
Mắt trừng một lúc lâu, các nàng nhìn Điền Đường với vẻ mặt khiếp sợ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Điền Đường thấy các nàng không có ý định tấn công nữa, trong lòng nàng có một chút tiếc nuối, dù sao đối phương không tấn công, nàng cũng chỉ có thể sử dụng sức người để đưa họ trở lại trấn Thần Linh. Ngược lại, nếu đối phương trực tiếp tấn công nàng có thể tiết kiệm nhân lực để đưa người đi.
Nàng cố ý đợi trong chốc lát, thấy người đang quỳ trên mặt đất vẫn như cũ không có động tĩnh, chỉ có thể lên tiếng gọi người: "Mang các nàng đi, đưa về trấn Thần Linh."
Sau khi Điền Đường nói xong, ngoài cửa ngay lập tức có người đáp: "Tuân lệnh."
Chỉ trong chốc lát, có người vào cửa kéo hai người đang quỳ trên mặt đất và mang đi.
Một lúc sau, cửa phòng của Điền Đường lần nữa được đóng lại, nàng nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi có được phương án giải quyết, tâm trạng của Điền Đường cũng thoải mái hơn nhiều.
Trong mỏ quặng.
“Quận chúa, giờ đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
“Bẩm quận chúa, hiện tại đã là giờ Tý, xin ngài hãy nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày mai vẫn còn nhiều việc phải làm.” Nha hoàn nhỏ giọng trả lời, nàng mang đến một cái đồng hồ cát tính giờ để quận chúa Minh Tâm tự mình xem.
"Đã đến giờ Tý?" Quận chúa Minh Tâm nhíu mày, "Tại sao bọn họ vẫn chưa trở về?"
"Có lẽ họ đang tìm thời cơ" Nha hoàn do dự nói, "Có thể là những người đó vẫn chưa nghỉ ngơi? Nô tỳ sẽ đi thông báo, nếu bọn họ mang người trở lại, sẽ sắp xếp ở phòng khách trước, chờ sáng sớm ngày mai quận chúa đến gặp.”
“Cũng được” quận chúa Minh Tâm gật đầu, “Ngươi chú ý đi phân phó và kêu người chuẩn bị một cái giường chắc chắn, cùng chiếc chăn bông dày, thời tiết hôm nay đã trở lạnh, đừng để người ấy bị lạnh”
“Vâng,” Nha hoàn khẽ cười nói, “Quận chúa không biết thân phận của đối phương, thế nhưng vẫn có lòng tốt đến vậy."
"Hành động như vậy không liên quan đến lòng tốt, chỉ là bất kể đối phương là ai, một khi đã mang người đến, bổn quận chúa sẽ phải làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà". quận chúa Minh Tâm giơ tay, để nha hoàn giúp nàng thay quần áo, nhắm mắt lại nói, “Công là công, tư là tư, nếu đối phương thực sự mang ý đồ xấu xa, ta có thể trực tiếp đối mặt giằng co, nhưng những việc nhỏ nhặt như thế này, bổn quận chúa khinh thường làm.”
Quận chúa Minh Tâm cười lạnh: “Tiểu nhân đắc ý, hắn cắn ngươi, đó là bởi vì hắn tự coi mình trở thành chó, rốt cuộc chúng ta cũng không thể cắn trả lại phải không?”
Nha hoàn bật cười: “Quận chúa nói đúng, hoàn toàn đúng, những con chó ấy chỉ biết sủa thôi, chúng ta chỉ xem như đang nghe một trận huyên náo, không cần phải quan tâm đến chúng làm gì."
Nha hoàn vừa nói, vừa hầu hạ quận chúa Minh Tâm tắm rửa, chờ đến khi quận chúa rửa mặt xong, dìu người lên giường nghỉ ngơi. Sau đó, nàng xoay người ra khỏi phòng để phân phó và sắp xếp công việc còn lại.
Sau khi phân phó xong, nha hoàn cũng tự đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn tỉnh dậy trước, lập tức đi hỏi tình huống đêm qua. Kết quả nàng chỉ nhìn thấy gian phòng không có một bóng người, không chỉ người bị bắt mà ngay cả những người đi bắt cũng đều một đêm chưa trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận