Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 244 -




Lâm Thành Phúc ngẩng đầu lên rất nhiều lần , thấy Điền Đường vẫn luôn nghiêm túc viết, tay cầm bút cũng chặt hơn một chút, thái độ thi cử cũng đều nghiêm túc hơn trước đó không ít.
Thẳng đến khi làm xong toàn bộ đề mục, sau khi Lâm Thành Phúc lật xem kiểm tra một lần, mới đứng dậy giao bài thi cho Điền Đường.
Lúc Lâm Thành Phúc đứng lên, Điền Đường liền khép vở lại, bình tĩnh nhận bài thi từ trong tay hắn, cầm cây bút bắt đầu chấm và sửa chữa bài thi.
Hồi lâu sau, Điền Đường ngẩng đầu nói: "Lâm Thành Phúc, ngươi rất vội vã muốn quay về trấn Phong Thu sao?”
Lâm Thành Phúc lập tức đứng dậy, nhìn thẳng vào Điền Đường rồi nói: "Đúng vậy.”
Điền Đường lại cúi đầu xem bài thi: "Lần này thành tích của ngươi kém hơn lần trước, bản thân ngươi hẳn là hiểu rõ đúng không?"
Lâm Thành Phúc có chút sửng sốt, vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy.”
Điền Đường cũng đứng lên, đưa bài thi trong tay về phía Lâm Thành Phúc, dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của đối phương, chậm rãi lộ ra nụ cười tươi: "Chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua."
"Thật sao?" Lâm Thành Phúc bước nhanh về phía trước, tiếp nhận bài thi rồi cúi đầu nhìn xuống, trên mặt là sự vui sướng cùng kích động không kiềm chế được.
Hắn cho rằng trước đó Điền Đường nói như vậy, có nghĩa là lần thi này hắn không thông qua, đã chuẩn bị nghe Điền Đường nói một trận, không nghĩ tới thế mà lại thông qua.
"Vừa vặn đạt tiêu chuẩn," Nụ cười trên khuôn mặt Điền Đường vẫn không thay đổi, "Ngươi thật sự rất thông minh, ngươi mới tới thôn Điền gia được vài ngày ngắn ngủi, liền có thể thi từ vỡ lòng đến lớp chồi, nếu ngươi tiếp tục ở lại thôn Điền gia, chưa chắc đã không có cơ hội đi đến lớp chuyên.”
Lâm Thành Phúc ở thôn Điền gia vài ngày, tất nhiên biết được lớp chuyên mà Điền Đường nói đến là có ý gì, hắn cũng biết rất rõ rằng trong tương lai các học sinh của lớp chuyên nhất định sẽ luôn đứng bên cạnh Điền Đường.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng không đi đến lớp chuyên, liền hoàn toàn mất đi cơ hội này.
Lâm Thành Phúc nắm chặt bài thi trong tay, nghiêm túc nhìn Điền Đường nói: "Thần sứ đại nhân, ta nguyện ý đi trấn Phong Thu giúp ngài làm việc, ta muốn mang nhiều người đến thôn Điền gia hơn, để cho càng nhiều người ở chỗ này an cư lạc nghiệp.”
Điền Đường chắp tay ra sau lưng nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại đi trấn Thu Phong, có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn ngươi rất khó để đuổi kịp tiến độ của lớp chuyên, có lẽ làm như vậy bỏ lỡ một cơ hội tốt.”
Lâm Thành Phúc cúi đầu, sau suy nghĩ thật lâu rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: "Đúng vậy, ta muốn trở về trấn Phong Thu, ta biết chuyện học tập ở thôn Điền gia rất có ý nghĩa, nhưng ta nghĩ việc trở về trấn Phong Thu vẫn có ý nghĩa không kém, và cũng sẽ không kém hơn so với các đồng học nghiêm túc học tập ở đây.”
Điền Đường nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, khẽ cười gật đầu: "Được rồi, nếu đã như vậy, chuyện ở trấn Phong Thu liền giao cho ngươi."
Lâm Thành Phúc thẳng lưng nói: "Thần sứ đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng thần sứ đại nhân!"
"Đừng phụ lòng chính bản thân mình là được," Điền Đường nói, cầm lấy một chồng sách ở một bên đưa cho Lâm Thành Phúc, "Những thứ này là sách giáo khoa của lớp học sau lớp chồi, ngươi có thể tự học trước, những nội dung này đều không khó, ta nghĩ với sự thông minh của ngươi thì hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà chương trình của lớp chuyên cùng với lớp tiểu học vẫn cần phải học ghép vần, cái này ngươi chưa học nên sẽ rất khó vào, đến lúc đó có thể trở lại học thêm mấy tiết.”
Những quyển sách này đặt ở trên bàn, Điền Đường tựa hồ chỉ tiện tay cầm lấy một chồng sách, nhưng chúng vừa vặn đều là quyển sách mà Lâm Thành Phúc cần phải học trong tương lai, hiển nhiên đây đều là những cuốn sách đã được chuẩn bị sẵn.
Lâm Thành Phúc đưa hai tay nhận lấy sách, động tác trên tay cực kỳ cẩn thận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận