Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 908 -




Cuộc sống của Tú Nương rất nhiều người đều là luyện từ nhỏ đến lớn, muốn nước đến chân mới nhảy cơ bản không được, nhưng từ sau khi tin tức tuyển dụng phát ra, vẫn có rất nhiều người đến thị trường giao dịch mua vải vóc cùng kim chỉ, hy vọng có thể thông qua luyện tập trong thời gian ngắn, lại để cho bản lĩnh trên tay mạnh hơn một chút.
Thời gian mười ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có vài người luyện đến nôn, cũng có vài người cảm thấy thời gian không đủ, muốn luyện thêm vài ngày, nhưng bất kể như thế nào, sau khi thời gian mười ngày trôi qua, cuộc thi tuyển dụng Tú Nương vẫn đúng hạn tới.
Dung Thu ra khỏi cửa từ sáng sớm, ngồi xe buýt tuần hoàn cố định, đi tới điểm thi.
Thời gian nàng ra ngoài tương đối sớm, lúc này người trên xe không nhiều lắm, nàng ngồi ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ tò mò nhìn ra ngoài.
Từ khi bắt đầu đi tới thành thị Thần Linh, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy đồ vật mới lạ, nói ví dụ như xe buýt, lại chẳng hạn như thủy tinh, lại nói ví dụ như phòng ốc chỉnh tề bên ngoài, thậm chí có người đôi khi đi tới đi lui, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Lúc trước nàng ở trong Phủ Thành, điều kiện sinh hoạt cũng coi như không tệ, nhưng mỗi lần ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều người nghèo khổ, cũng có thể nghe được rất nhiều tin tức từ bên ngoài truyền đến.
Cho dù sinh hoạt an ổn ở trong Phủ Thành, nhưng lúc mỗi ngày sinh hoạt, ai nấy đều lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó có người đánh tới.
Nguyên nhân bởi vì chiến tranh, cho dù là bá tánh phủ thành cũng chỉ có thể siết chặt quần thắt lưng sinh hoạt, coi như là đề tài nhàn hạ, cũng đều là nghị luận về chiến tranh, thảo luận xem ngày nào đó quân đội Nhân vương cùng Triệu vương lại đến biên cảnh.
Trước kia ở phủ thành, Dung Thu có thể nhìn thấy phần lớn đều là ‘Khổ’.
Nhưng ở đây không giống nhau, mỗi người ở đây, đều mang theo nụ cười.
Sinh hoạt ở thành Thần Linh, bọn họ không cần lo lắng kẻ trộm, cũng không cần lo lắng cường thủ hào đoạt, lại càng không cần lo lắng có người dùng quyền thế áp người.
Tay Dung Thu đặt ở trên túi nhỏ mình mang theo, bên trong cất giấu một tờ báo tuyển dụng, ở cuối tờ báo, có một chữ ký, chữ ký như vậy ở trên báo mỗi ngày đều có, mặc dù là in ra, nhưng chữ ký ban đầu nhất định là tự mình viết.
Thần sứ đại nhân.
Dung Thu thầm nghĩ cách xưng hô này, trên mặt bất tri bất giác đã lộ ra nụ cười.
Từ khi đi vào thành Thần Linh, mỗi ngày sau đó nàng đều trải qua cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, ở chỗ này tất cả đều ngoài dự liệu của nàng, mà tất cả những thứ này, từng chút từng chút hợp thành cảm động ở đáy lòng nàng.
“Ngươi nghe nói chưa? Thần sứ đại nhân lại gọi người ra ngoài đón lưu dân rồi.”
“Thật hay giả? Đón nhiều lưu dân như vậy tới đây à?”
Trên xe buýt có hai người, vừa lên xe vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh truyền đến tai Dung Thu.
Dung Thu lập tức vểnh tai lên, chăm chú nghe hai người nói chuyện.
“Ngươi có đọc báo hôm nay không? Trên đó viết, hôm qua còn đón 332 người tị nạn, hơn nữa cửa vào khu Tân Hà, bác sĩ Bạch và bác sĩ Du hầu như ngày nào cũng xem, chỉ cần gặp phải người không khỏe, lập tức có thể cứu.”
"Làm sao ngươi biết rõ như vậy?"
“Nhi tử ta làm tình nguyện viên ở đó, vị trí tình nguyện viên này rất khó vào, tuy rằng tiền lương có chút thấp, nhưng được ghi danh lại, nói là sau này thi vào nhà xưởng còn được cộng điểm, nhưng nhi tử ta thích làm việc tốt, vừa mới nghe nói tuyển tình nguyện viên, ngay cả nội dung phía sau cũng không xem, hấp tấp đi qua.”
Hai người nói xong, vừa vặn ngồi xuống chỗ ngồi phía trước Dung Thu, sau khi ngồi xuống vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Tình nguyện viên là chuyện tốt, cho dù không cộng điểm cũng phải đi.”
“Đúng vậy, nhà chúng ta cũng không thiếu điểm này, nhi tử ta có thành tích tốt, lần sau tuyển dụng, nhất định có thể dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này sao lưu dân lại nhiều như vậy? Chẳng lẽ bên ngoài lại náo loạn? Hơn nửa năm nay ta ở thành Thần Linh, cũng không biết tình huống bên ngoài.”
“Ai mà không như vậy, ta tới trễ hơn ngươi một chút, cũng không biết tình huống bên ngoài, vừa nghĩ tới người bên ngoài khổ như vậy, trong lòng ta cũng khó chịu, nếu náo loạn thiên tai, người khổ vẫn là tiểu dân như chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận