Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 218 -




Chương 218:
Điền Đường mở giao diện trò chơi ra, lựa chọn khu an toàn hạng nhất, cho tới bây giờ, cấp bậc của thôn xóm ở thôn Điền gia là cấp 5, tổng cộng có 50 km vuông khu an toàn, nhưng khu an toàn nàng mở rộng, lại chỉ có 10 km vuông mà thôi, như vậy có nghĩa kích thước khu an toàn hiện tại nàng có được nhỏ hơn một phần năm.
Tỉ lệ như vậy, thật sự không quá hợp lý.
Lúc này tại học đường cũ.
Từ sau khi Điền Đường rời đi, mấy người vẫn không nói gì, mãi cho đến khi lập tức vào học, mới có người lên tiếng.
Lâm Thành Phúc xoay người nói: "Đi thôi.”
"Lâm ca." Khấu Nguyên Minh gọi hắn lại, "Ta đã làm sai điều gì sao? Rõ ràng ta nói không sai, vì sao ngươi không vui?"
"Ta không có không vui, ta chỉ là cảm thấy những vấn đề này hẳn nên để các ngươi tự mình suy nghĩ," Vẻ mặt Lâm Thành Phúc bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang vì ta mà bênh vực kẻ yếu, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ ở lại trấn Phong Thu, mới đồng nghĩa với việc thần sứ đại nhân thật sự buông bỏ chúng ta.”
"Làm sao có thể, rõ ràng ngươi làm tốt như vậy," Khấu Nguyên Minh bước nhanh đến trước mặt Lâm Thành Phúc nói: "Rõ ràng ngươi làm tốt như vậy, trấn Phong Thu rõ ràng tốt như vậy, chỉ cần ngươi ở nơi đó thời gian dài, thần sứ đại nhân nhất định có thể nhìn thấy những gì ngươi làm, hơn nữa nói cho cùng, thần sứ nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nàng ta có danh tiếng này, chẳng qua là nàng ta may mắn gặp được thần nữ, nếu như không phải..."
“Im miệng! "Lâm Thành Phúc nhíu mày rống giận.
Khấu Nguyên Minh lui về phía sau một bước.
La Trung tiến lên đỡ lấy người: "Lâm ca, Nguyên Minh hắn chỉ là để ý ngươi mà thôi.”
Lâm Thành Phúc hít sâu một hơi nói: "Ta biết, trong khoảng thời gian này các ngươi cũng làm không ít chuyện, cho nên các ngươi sẽ cảm thấy không cam lòng, không cam lòng nhìn thấy những chuyện bản thân mình làm kia bị xóa bỏ, cho nên ta mới dẫn các ngươi về thôn Điền gia, các ngươi không hiểu... Các ngươi hoàn toàn không hiểu sự tồn tại của thôn Điền gia ý nghĩa gì, cùng với ý nghĩa của thôn Điền gia đối với chúng ta.”
"Các ngươi cho rằng những ngày lành như ở thôn Điền gia là nơi nào cũng đều sẽ có sao? Các ngươi cho rằng ngoại trừ thôn Điền gia ra, ở ngoài kia còn có nơi nào sẽ phí công tốn sức mở nhiều học đường như vậy? Cho dù là hoàng thất, cũng sẽ không có quyết đoán như vậy!”
“Ý nghĩa của học đường rốt cuộc là gì các ngươi có hiểu hay không?”
"Thành thật mà nói, khi Mai Kỳ xuất hiện ở trấn Phong Thu, thời điểm hắn nói cho ta biết chuyện này, trong lòng ta thực sự rất vui mừng, bởi vì như này nghĩa là thần sứ đại nhân không quên chúng ta, nàng vẫn luôn nhớ rõ ta, nhớ rõ chúng ta.”
"Thôn Điền gia phát triển nên cần người, nhưng cần người thì cũng không phải cần người ngu muội vô tri, về phần các ngươi..."
"Tùy tiện đi tìm một người đi học ở thôn Điền gia hiện giờ, bọn họ có lẽ đều sẽ xuất sắc hơn so với các ngươi, nếu như các ngươi vẫn luôn giữ suy nghĩ này, ta sẽ cân nhắc xem có nên dẫn các ngươi trở về trấn Phong Thu hay không.”
Thời điểm vẫn đang nói chuyện, tâm tình Lâm Thành Phúc luôn trào dâng, nhưng khi hắn nói xong câu cuối cùng, tâm tình của hắn đột nhiên bình phục lại, đã không thể vì chuyện này mà tạo ra bất kỳ gợn sóng nào nữa.
Không ai là không thể thay thế, bao gồm cả hắn, cũng bao gồm đám người Khấu Nguyên Minh.
Lớp vỡ lòng đều là mấy người vừa mới tới thôn Điền gia hoặc là người thật sự vụng về, những người khi nhận thức mỗi một chữ đều cực kỳ gian nan, cần tiêu phí thời gian rất lâu mới có thể đem nội dung lão sư giảng dạy ghi tạc vào trong lòng.
Lâm Thành Phúc rất thông minh, nhưng khi đối mặt với những tri thức hoàn toàn mới trước mắt, cũng cần phải hoàn toàn cố gắng.
Đám người Khấu Nguyên Minh đi theo Lâm Thành Phúc tiến vào phòng học, cũng không dám đi đến trước mặt hắn, chỉ có thể tìm một góc ngồi xuống, mấy người quay mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Lớp học này, tựa hồ yên tĩnh bất ngờ.
Cho đến khi một âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên.
“Không ổn rồi, lá chắn màu lam không còn nữa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận