Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 419 -




Nhưng huyện lệnh của huyện Dương Nam vẫn luôn ở đây, hơn nữa phong cách hành sự hoàn toàn khác biệt với Triệu Đồ, tính tình của dân chúng hai nơi cũng không hề nhau, tương đối để mà nói, dân chúng của huyện Khê Lâm vẫn được Triệu Đồ che chở, hắn tất nhiên cũng sẽ đối nhân xử thế càng thêm ôn hòa, mà dân chúng của huyện Dương Nam hành sự lại càng thêm độc đoán hơn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Triệu Đồ và Lâm Thành Phúc đi đến huyện Dương Nam, đã bị tập kích.
Triệu Đồ thì bị trọng thương, kế tiếp nếu lại đi đến huyện Dương Nam thêm một chuyến, hắn nhất định cũng sẽ không thể đi theo.
Bởi vậy, Lâm Thành Phúc cũng đã đi nói chuyện này với Triệu Đồ.
Triệu Đồ còn nằm ở trên giường mà dưỡng thương, lúc Lâm Thành Phúc mới vừa nói, sắc mặt của hắn cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng khi Lâm Thành Phúc nói đến chuyện của khu an toàn, Triệu Đồ liền trực tiếp từ trên giường mà ngồi dậy, bất chấp những vết thương ở trên người, hắn khiếp sợ hỏi: "Lời mà ngươi nói đều là thật sao?"
“Thần sứ đại nhân nói, tất nhiên sẽ là thật." Lâm Thành Phúc vừa cười vừa đỡ Triệu Đồ nằm xuống, "Triệu đại nhân cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến lúc chúng ta trở về, nhất định sẽ cho Triệu đại nhân một kinh hỉ lớn.”
Triệu Đồ nhíu mày: "Thật ra vết thương của ta đã lành từ lâu rồi, hay là ngươi đi nói với Thần sứ đại nhân một tiếng, để ta cùng đi với các ngươi có được hay không?"
Từ Triết lúc này cũng vừa vặn bưng thuốc đi vào, sau khi nghe hắn nói lời này liền lập tức nói: "Bạch đại phu nói, Triệu đại nhân phải nghỉ ngơi, nếu bị thương nữa, chỉ sợ không dễ có thể hồi phục.”
Triệu Đồ tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Từ Triết, sau khi húp một ngụm liền cảm thấy vô cùng buồn bực, uống xong thì hắn cũng chỉ nhíu mày: "Ta xem như cũng đã biết được nguyên nhân khiến các ngươi trung thành và tận lực như vậy là cái gì rồi, khu an toàn kia cũng thật sự là làm cho người ta cảm thấy vô cùng phấn chấn, ta thật sự rất muốn nhìn xem thử những người kia khi ở khu an toàn còn có thể bình yên khi gây sự nữa hay không, có dám gây sự nữa hay không!"
"Ở bên ngoài đại sảnh giao dịch, số lần nhốt người cũng không tính là nhiều, thực ra cũng chỉ là nhốt vài người mà thôi." Từ Triết đem chén thuốc mà Triệu Đồ vừa uống xong mà đặt nó sang một bên.
"Chẳng qua ta cũng đã nghe nói cảm giác lúc bị giam cũng không hề dễ chịu chút nào, bỏ qua Lý Nhị Trụ, ngay cả người như Vệ Lương Tài, sau khi hắn bị giam vài ngày cũng đã trở nên an ổn hơn không ít." Lâm Thành Phúc thuận miệng nói, đại khái có thể đoán ra được cảm giác khi bị nhốt lại sẽ vô cùng dày vò người khác.
Từ Triết liền nhớ tới chuyện gì đó: "Đúng rồi, đám người Lý Nhị Trụ cũng đã trở lại, bên phía huyện Nhạc Vinh cùng huyện Phúc Tuyền tựa hồ tạm thời không phát triển, chẳng qua hắn cũng nói vài câu về chuyện này, nghe nói Thần sứ đại nhân muốn dẫn người đi đến huyện Dương Nam để mở rộng khu an toàn, liền la hét ầm ĩ nói rằng hắn cũng muốn đi theo.”
Vẻ mặt của Lâm Thành Phúc cũng trở nên vô cùng phức tạp: "Hắn là đang ăn vạ, đến cả mặt mũi cũng đều không cần sao? Lúc trước hắn cũng không phải như vậy?"
Từ Triết nhún vai
Triệu Đồ nằm trên giường cũng đã yên lặng ngồi thẳng, sau đó hắn đã nhìn về phía của hai người: "Hiện tại, nếu ta ầm ĩ, vẫn còn kịp hay không?"
Ánh mắt của Từ Triết và Lâm Thành Phúc đồng thời đều rơi vào trên người của Triệu Đồ.
Triệu Đồ thở dài rồi lại nằm xuống: "Ta sao lại xui xẻo như vậy! Lúc trước cũng đã xui xẻo bị đuổi đi. Sau đó mới vất vả từ xa mà trở về, liền gặp phải sư gia làm phản, rồi trực tiếp bị nhốt lại. Được rồi, việc này ta cũng nhận. Hiện tại có rất nhiều chuyện thú vị như vậy, vì sao ta lại nằm ở trên giường, mà không thể động đậy cơ chứ.”
Sư gia Từ Triết:..
Lâm Thành Phúc cố nhịn cười rồi chắp tay: "Lâm mỗ xin phép được cáo từ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận