Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 249 -




Bọn họ khác với những lưu dân bình thường, lưu dân bình thường, hoặc có nói tuyệt đại đa số lưu dân chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi, cho dù có lực, cũng là ở trong phạm vi người bình thường.
Nhưng người ở trên chiến trường thì khác, cho dù là tù binh, đó cũng là người bắt được từ trên chiến trường, so với những lưu dân kia thì thân hình cùng sức chịu đựng của những người này đều sẽ mạnh hơn, thậm chí trên người của không ít người trong đó có thể đã dính máu.
Phải làm như thế nào mới có thể giữ nhóm người này lại, còn không dẫn đến thương vong cho nhân viên, là vấn đề Điền Đường cần phải suy nghĩ trước mắt.
……
“Lý Chính, là thư của thôn Điền gia.”
Chu Lý Viễn tiếp nhận thư rồi mở ra, rất nhanh đã thấy rõ nội dung trong thư, lông mày dần dần nhíu lại, hắn có chút không tin được, lại xem tới xem lui mấy lần, sau khi thật sự xác nhận liền ngẩng đầu nói: "Hướng Thiện, đi gọi Thành Phúc, đúng rồi, gọi cả Lý Nhị Trụ kia lại đây, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với bọn họ."
"Vâng." Hướng Thiện nhanh chóng xoay người ra cửa thông báo.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Thành Phúc và Lý Nhị Trụ lần lượt đến, ở cửa ngoài ý muốn gặp nhau.
Hai người liếc nhau, đồng thời vào trong sân viện, nhìn thấy Chu Lý Viễn đồng thời khom người hàng lễ: "Lý Chính.”
"Hai người các ngươi đi theo ta," Chu Lý Viễn mang theo hai người vào trong nhà, không nói hai lời liền đưa lá thư trong tay qua, "Thần sứ đại nhân đưa tin tức tới, qua mấy ngày nữa sẽ có một nhóm binh lính mang theo tù binh tới đây, nếu để cho bọn họ đi qua, chỉ sợ sẽ đi ngang qua thôn Điền gia.”
Lâm Thành Phúc tiếp nhận lá thư trước, nhanh chóng xem xong rồi đưa lá thư cho Lý Nhị Trụ, đối mặt Chu Lý Viễn nói: "Nếu để cho bọn họ đi ngang qua thôn Điền gia, chỉ sợ chuyện của thôn Điền gia không thể giấu được nữa.”
“Ý của thần sứ đại nhân là, vĩnh viễn giữ bọn họ lại thôn Điền gia ." Lý Nhị Trụ ngẩng đầu nói.
Trong lá thư có câu nói tương tự, Lý Nhị Trụ gần như thuật lại nội dung trong thư.
Lâm Thành Phúc giật mình nói: "Ngươi đừng ăn nói xằng bậy, ta tin rằng thần sứ đại nhân không có ý tứ như ngươi nói.”
Lý Nhị Trụ cười hắc hắc: "Sao ngươi biết ta có ý gì?”
Lâm Thành Phúc liếc hắn một cái, không để ý tới lời nói cố ý của hắn, quay đầu nhìn Chu Lý Viễn: "Lý Chính, tin tức này sẽ không vô duyên vô cớ mà được đưa đến, nếu thần sứ đại nhân đã biết tin tức này, chắc là đến từ miệng thần nữ, thần nữ từ trước đến nay đều thiện tâm, lần này có lẽ cũng giống như vậy.”
Chu Lý Viễn nhíu mày nói: "Những người này khác với những lưu dân trước kia, lưu dân sẽ không phản kháng, mà bọn họ sẽ phản kháng, chỉ dựa vào chúng ta, rất khó quản lý, đưa bọn họ đi thôn Điền gia lại càng không thể.”
Lâm Thành Phúc lâm vào trầm tư: "Nhưng ý của thần sứ đại nhân tựa hồ......”
Chu Lý Viễn đột nhiên nhìn về phía Lý Nhị Trụ: "Ngươi vừa rồi có ý gì khác?
"Ta cũng không có ý gì khác," Lý Nhị Trụ liên tục lắc đầu nói: "Ta với các ngươi không giống nhau, ta rất trung thành, thần sứ đại nhân để cho ta làm cái gì ta liền làm cái đó, lần này thần sứ đại nhân chỉ muốn chúng ta tìm cách đi xác nhận xem đám binh lính và tù binh này tổng cộng có bao nhiêu người mà thôi, chúng ta nghe theo ý của nàng, đi xác nhận là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"
Lý Nhị Trụ nói xong, ánh mắt Lâm Thành Phúc nhìn hắn có chút khác thường: "Ngươi không giống như người dễ thỏa hiệp như vậy."
"Vậy cũng phải xem là ai nha." Lý Nhị Trụ nở nụ cười, xoay người ngồi ở trên ghế, nghiêng người vểnh chân, "Các ngươi vẫn là không hiểu nàng, Điền Đường không được xem là người đặc biệt thông minh, nhưng sự quyết đoán này nàng tuyệt đối không thiếu, kỳ thật suy nghĩ của ta cũng giống như các ngươi, nếu độ nguy hiểm của nhóm người này không rõ, vậy trước tiên đẩy bọn họ vào chỗ chết, thế là xong hết mọi chuyện.”
Nói xong lời này, sắc mặt Lâm Thành Phúc và Chu Lý Viễn đều thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận