Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 509 -




Trong ba phương thuốc này phương thuốc dễ điều chế nhất là thuốc tẩy giun, cho tới bây giờ, thuốc tẩy giun vẫn luôn được treo ở bên trong đại sảnh giao dịch, mỗi bá tánh ở trấn Thần Linh đều có thể nhận miễn một lần, hoặc chỉ cần Du Ý tán thành liền có thể đi nhận miễn phí.
Từ những phản hồi trong khoảng thời gian này, số lần bị đau bụng của bá tánh trấn Thần Linh quả thật cũng đã ít đi rất nhiều, mà thói quen uống nước lạnh vẫn đang dần biến mất.
Điền Đường nhìn nguyên liệu chế tác thuốc giảm đau một chút, cũng là thảo dược của trung y, hơn nữa hiện nay bên trong kho hàng của thị trường giao dịch vẫn có một nhóm, đều là do dân chúng của trấn Thần Linh đi hái rồi bán cho thị trường giao dịch.
Những loại thảo mộc này cũng đã đủ để làm ra một lượng thuốc giảm đau đáng kể.
Đối với nàng mà nói việc điều chế thuốc cũng không phải là điều gì đó rất khó khăn, cho nên nàng cũng không do dự quá lâu, liền trực tiếp lấy ra tất cả thảo dược của thị trường giao dịch, sau đó nàng đã dùng kỹ năng dược phẩm để chế tác ra thuốc giảm đau, chế tác xong, xác nhận thuốc giảm đau này cũng không có tác dụng phụ, tất cả đều đặt lên trên thị trường giao dịch, thiết lập một mức giá tương đối để bán.
Lúc này ở trấn Thần Linh, ở trong thị trường giao dịch, khu dược vật mới xuất hiện thuốc giảm đau cũng đã làm cho những người qua lại đứng vây xem.
"Đây là... Thuốc giảm đau phải không?"
Du Ý vừa lúc đến chợ giao dịch để mua đồ, khi đi ngang qua khu dược vật, trực tiếp bị người gọi lại.
“Bác sĩ Du, ở đây có thuốc mới.”
“Bác sĩ Du, đây có phải là thuốc giảm đau mà trước đây ngươi thường nói không, thứ này thật sự có thể khiến người ta không cảm thấy đau nữa có phải không?"
“Bác sĩ Du…”
Du Ý đi tới, trước tiên nhìn về phía của mấy người: "Lão Ngưu, cháu gái của ngươi đã sốt hạ chưa? Chân vẫn ổn chứ? Còn có…”
Du Ý cùng với dân chúng đang đứng trước kệ hàng trò chuyện về bệnh tình của đứa bé, đối với nàng mà nói, nhớ kỹ mỗi một bệnh tình của một đứa trẻ cũng không phải là việc khó, nhưng đối với dân chúng của trấn Thần Linh mà nói, bọn họ lại càng ngày càng tin chắc Du Ý chính là bác sĩ nhi khoa, trên cơ bản nếu hài tử xảy ra vấn đề gì, đều nguyện ý đưa bọn chúng đến bệnh viện để tìm Du Ý khám bệnh.
Du Ý hỏi xong, bọn họ cũng đã đáp lại theo thứ tự, còn hàn huyên với Du Ý một lúc.
Trò chuyện không nhiều lắm, dân chúng cũng đã tự giác rời đi, để Du Ý tự mình đi xem thuốc mới.
Du Ý nhìn mấy người rời đi, quay đầu lại nhìn thuốc giảm đau ở trên kệ, liền đưa tay mua gần một nửa, rồi đem toàn bộ ném vào trong giỏ nhỏ ở bên cạnh: "Thứ này không tệ, cũng phải mua thêm hàng mới được.”
Lúc mang theo giỏ trở về, Du Ý lại gặp rất nhiều dân chúng, trên cơ bản mỗi người đều sẽ cười rồi chào hỏi với nàng, cho dù chỉ là nói một tiếng với nhau, cũng đều sẽ mang tràn đầy ý cười.
Lúc trở lại bệnh viện, nụ cười của Du Ý vẫn không biến mất.
Nàng nghĩ mình đại khái cũng đã có chút thích cái trấn nhỏ này.
Bạch Quán Chúng ngồi ở bên trong cũng đã phất phất tay về phía của nàng.
Du Ý tiến lên, lấy từ trong giỏ ra một nửa số thuốc giảm đau, đặt ở trên bàn của Bạch Quán Chúng: "Đây là thuốc giảm đau mới ở trên thị trường giao dịch, ngươi nên cất kỹ… Sẽ có chút tác dụng.”
Cất kỹ đồ đạc, nàng cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Bạch Quán Chúng có chút sửng sốt, lập tức cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này... Tính tình sao lại không được tự nhiên như vậy?”
“Sao vậy?”
Bệnh nhân ngồi ở trước mặt Bạch Quán chúng cũng nở nụ cười, nhịn không liền được đáp lời: "Đừng nói, mặc dù bác sĩ Du không thích nói chuyện với chúng ta, nhưng lại rất kiên nhẫn với hài tử, đứa nhỏ nhà ta từ bé đã ghét nhất là uống thuốc, lần trước lại hỏi ta khi nào hắn mới có thể lại sinh bệnh, Bạch đại phu ngươi nói thử xem như vậy có tức giận hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận