Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1300 -




Vệ Lương Tài cười lắc đầu: “Không có, Triệu Vương tổng cộng sinh ra mười bảy hài tử, trong đó có người chết non, cũng có người trưởng thành, chẳng phân biệt nam nữ đều liệt kê theo thứ tự, Đoan Vương là nhi tử cuối cùng của Triệu Vương, phía sau còn có một nữ nhi.”
“Cũng rất nhiều đi, tại sao vị Triệu Vương này giống như một con heo nái già, có thể sinh nhiều con như vậy, ban đầu thành Thần Linh còn không có phát triển như vậy, ta luôn có thể nhìn thấy người canh giữ ở bên ngoài chuồng heo, liền chờ heo ở bên trong sinh con và lớn lên, cảm giác có điểm giống như Triệu Vương.” Lý Nhị Trụ nói, dẫn đầu đi xuống tường thành: “Thần sứ đại nhân nói hiện tại muốn phát triển phủ Lai Phong và phủ Đăng Thuận trước, tạm thời không cùng với bọn họ xảy ra xung đột trực tiếp, là tiện nghi cho bọn họ rồi.”
Vệ Lương Tài đi theo phía sau hắn, cảm thấy buồn cười với cách so sánh quái dị của Lý Nhị Trụ, cùng với hắn nói câu kế tiếp: “Trước tiên nên phát triển phủ Lai Phong và phủ Đăng Thuận đã, về sau tốc độ mở rộng ra bên ngoài có thể càng mau hơn.”
Lý Nhị Trụ: “Chúng ta không cần nóng nảy, chỉ sợ có người sốt ruột rồi.”

“Nghị hòa?” Điền Đường từ trong một chồng trong sách ngẩng đầu lên, bởi vì quá mức trầm mê học tập, trên mặt nàng thậm chí còn có dấu vết do không cẩn thận bị ngòi bút vạch phải.
Tiến độ học tập của nàng còn thiếu một phần cuối, sau khi học xong còn phải thông qua khảo thí mới được xem là thành công, cho nên trong khoảng thời gian này nàng ngoài việc học tập kiến thức mới bên ngoài, còn sẽ dành chút thời gian ôn tập kiến thức trước đây, bất tri bất giác lại trở nên bận rộn.
Sau khi chiếm được phủ Lai Phong và phủ Đăng Thuận, nàng cơ bản liền không có ý định tăng tốc độ mở rộng, dù sao nếu còn muốn tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, thì phải chiếm lấy kinh thành.
Một khi thành Thần Linh chiếm lấy kinh thành, hiện giờ thế lực ba phương trong thiên hạ sẽ trở thành thành Thần Linh, Nhân Vương và Triệu Vương. Đối với Điền Đường, sự tồn tại của kinh thành có thể có cũng có thể không, nhưng trong mắt thế lực Nhân Vương và thế lực Triệu Vương, chỉ có chiếm được kinh thành mới là thật sự chính thống.
thành Thần Linh chiếm được kinh thành, hai bên thế lực khác cũng sẽ lập tức phản ứng, đến lúc đó bọn họ tấn công, thành Thần Linh có thể ứng phó hay không là một chuyện, quan trọng hơn là chắc chắn sẽ mang đến thảm kịch thương vong, điều mà nàng cho tới nay đều không muốn nghĩ cũng không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa hiện tại mấy cái phủ thành mà triều đình để lại đều tương đối phồn hoa, cho dù không có thành Thần Linh tồn tại, cuộc sống của bá tánh ở những nơi này vẫn sẽ không tồi, nên tạm thời không cần mở rộng hơn nữa.
Kết quả không nghĩ tới triều đình lại chủ động phái người đến đàm phán nghị hòa.
Điền Đường tiếp nhận thư nghị hòa từ trong tay Điền Cúc Hoa, lá thư mà triều đình đã tìm mọi cách đưa đến, mở ra nhìn xem.
Sau khi xem xong, nàng khép lại thư nghị hòa, đứng dậy: “Đi tìm Bùi lão đi, trước nay ta chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này nên không thể tự mình quyết định
Lúc này bọn họ vẫn ở bên trong phủ Lai Phong, nhưng mà cách bố trí của tòa nhà văn phòng cũng giống như cách bố trí của các thành thị khác, các tình nguyện viên và quan chức tạm thời từ thành Thần Linh tới, cũng có thể nhanh chóng tiếp quản công việc của phủ Lai Phong.
Khi Điền Đường đi đến văn phòng của Bùi Phong Bình, thấy cửa chính đang mở, đôi mắt Bùi Phong Bình bên trong đang nhìn vào cửa chính, khoảnh khắc khi Điền Đường xuất hiện, người liền đứng lên.
“Bùi lão đã biết sự việc về nghị hòa?” Điền Đường giơ lên thư nghị hòa trong tay.
Bùi Phong Bình gật đầu: “Nội dung bên trong ta không thấy nhưng người trình thư nghị trước đó đã đề cập đến một câu, ta nghĩ thần sứ đại nhân có lẽ sẽ đến”
Trong khoảng thời gian ở chung này, Bùi Phong Bình cũng tương đối hiểu biết về Điền Đường, mặc dù hầu hết thời điểm nàng sẽ đưa ra quyết định, nhưng khi gặp được việc không am hiểu, nàng cũng sẽ sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác, mà không phải chính mình tùy ý quyết định.
Điền Đường không có quan tâm Bùi Phong Bình đã biết trước về việc nghị hòa, tiến lên đặt thư nghị hòa trong tay trước mặt Bùi Phong Bình: “Bùi lão, ta xem không hiểu, những lời trong thư nghị hòa này có được xem là thành khẩn hay vẫn là ẩn chứa cạm bẫy?”
Đưa thư nghị hòa vào lúc này, lại là từ triều đình truyền đến, một phần văn bản bên trong thật sự là ngoài phạm vi hiểu biết của nàng, điều Điền Đường có thể làm chỉ là đoán mò những gì được viết ở đây mà thôi, nội dung khác thật sự làm nàng bối rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận