Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 846 -




Bùi gia.
“Lão sư còn chưa trở về?”
“Đúng vậy, ngay cả xe ngựa cũng không thấy.” Có người nôn nóng mà đi qua đi lại ở ngõ nhỏ bên ngoài Bùi gia, “Hoàng thượng lại nhắc tới lão sư, sợ là rất nhanh sẽ muốn triệu kiến, nếu như đến lúc đó Hoàng Thượng triệu kiến lúc lão sư không ở đây, chỉ sợ lại sẽ khiến cho Hoàng Thượng tâm sinh hoài nghi.”
Người bên cạnh nhíu mày: “Từ sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại từ trận hôn mê, tâm tư càng trở nên khó nắm bắt hơn, nếu như không thể nhìn thấy lão sư đầu tiên, chỉ sợ sẽ có bất lợi với lão sư.”
“Đúng thế, ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chúng ta cũng đã chờ ở chỗ này hai ngày rồi, vậy mà vẫn không thấy lão sư xuất hiện, ngươi nói thử xem, có phải lão sư đã bị mang đi rồi hay không?” Trên khuôn mặt của người nói chuyện lộ ra vẻ nôn nóng.
“Sẽ không.” Người đứng ở bên cạnh lập tức lắc đầu nói: “Nếu như lão sư bị mang đi, nhất định sẽ có tin tức truyền đến, ngươi cũng đã chờ ở chỗ này hai ngày, trong kinh cũng không xuất hiện bất luận tin tức gì, tuyệt đối không thể bị người khác mang đi.”
“Vậy phải giải thích việc này như thế nào cho đúng đây?”
Hai người nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy rõ ràng sự khẩn trương và lo lắng ở trong ánh mắt đối phương.
“Không tốt…” Từ xa có người thở hổn hển mà chạy tới, vừa chạy vừa kêu hai chữ “Không tốt”, thẳng đến khi chạy đến trước mắt hai ngươi mới dừng lại: “Không tốt, không tốt, ta nhận được tin tức, nói là vào hai ngày trước lão sư đã rời khỏi kinh thành.”
“Tại sao lại đột nhiên rời khỏi kinh thành?” Hai người đứng chờ ở cửa Bùi gia đồng thời lên tiếng, trên mặt đều lộ ra sự khiếp sợ.
“Là thật.” Người chạy tới tiếp tục thở phì phò, vừa thở dốc vừa nói chuyện: “Có người tận mắt nhìn thấy, lão sư ngồi ở trên xe ngựa đi ra khỏi kinh thành, người nhìn thấy nhận ra là lão sư, vẫn luôn chú ý ở cửa thành, nhưng chậm chạp không thấy lão sư trở về, cũng không có để ở trong lòng, thẳng đến hôm nay có người nhắc tới, hắn mới nhớ đến chuyện như vậy, nói thẳng ra là sau khi lão sư ra khỏi kinh thành thì vẫn chưa trở về.”
Hai người đứng ở cửa liếc nhìn nhau, một người trong đó sau khi suy tư một lát thì lên tiếng: “Ngươi đừng vội, đừng vội, chỉ là rời khỏi kinh thành mà thôi… Có lẽ lão sư đi đón sư mẫu?”
Một người khác cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là rời khỏi kinh mà thôi, lúc trước khi lão sư trở về, sư mẫu không phải vẫn chưa hồi kinh sao, lần này rời khỏi kinh, có lẽ là đi đón sư mẫu trở về, chúng ta cứ thong thả mà chờ, chờ đến khi lão sư trở về thì ngay lập tức báo cho người chuyện xảy ra trong kinh, để lão sư tự đưa ra lựa chọn.”
“Hy vọng như thế.” Người chạy tới báo tin cuối cùng cũng có thể thở từng hơi đều đặn, thấp giọng nói.
Tuy nói lời như thế, nhưng trên khuôn mặt ba người đều mang theo thần sắc tương tự, luôn cảm thấy chuyến này Bùi Phong Bình rời đi không đơn giản giống như những gì mà người ngoài bọn họ nhìn thấy, trước mặt bọn hắn ngoại trừ chờ đợi ra thì đã không còn cách nào khác.

Lúc này ở bên kia, hai chiếc xe ngựa một trước một sau bước đi từ con đường xóc nảy lên trên con đường bằng phẳng rộng lớn.
“Cuối cùng cũng trở lại trấn Thần Linh.”
Những biến hóa trên con đường đi, làm cho thần kinh vẫn luôn căng chặt của người điều khiển xe ngựa Lý Nhị Trụ rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cả người hoàn toàn thả lỏng trở lại.
Điền Đường ngồi ở trong xe ngựa, nghe thấy âm thanh bên ngoài của Lý Nhị Trụ thì bật cười: “Bên ngoài cũng không có ai quen biết chúng ta, khẩn trương cái gì?”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Lý Nhị Trụ trịnh trọng nói: “Vạn nhất có người biết thân phận của ngươi, lặng lẽ mai phục tập kích thì phải làm sao bây giờ? Cũng may hiện tại đã tiến vào bên trong phạm vi khu an toàn, lúc sau có thể hoàn toàn thả lỏng.”
Điền Đường xóc màn xe lên, từ nơi này nhìn ra bên ngoài, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh của trấn Thần Linh, nhưng mà từ tình huống của con đường có thể phân biệt rõ ràng bọn họ có phải đã đi vào bên trong phạm vi trấn Thần Linh hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận