Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 299 -




"Ba bên giằng co, tất nhiên phải có một bên phá vỡ cục diện bế tắc trước." Trang Vũ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
Chu Lý Viễn ngẩng đầu nói: "Cho nên lần này Triệu Đồ mất tích, có thể là một trong số Triệu vương và Nhân vương giở trò quỷ?"
"Chiến sự diễn ra, tai bay vạ gió." Lâm Thành Phúc nói, nhìn về phía Điền Đường.
Lấy tình huống của thôn Điền gia vào hiện tại, lựa chọn tốt nhất chính là không nên có bất luận quan hệ liên lụy gì với một trong các thế lệ trên, thậm chí bọn họ có thể hoàn toàn ẩn cư ở bên trong phạm vi thôn Điền gia hiện giờ.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, Lâm Thành Phúc cảm thấy còn lâu mới đủ.
Lúc hắn nhìn về phía Điền Đường, ánh mắt những người còn lại cũng theo bản năng rơi vào trên người Điền Đường.
Nguyên nhân bọn họ đi tới thôn Điền gia không giống nhau, duy chỉ có thái độ đối mặt với Điền Đường, bọn họ đều có quan niệm nhất trí thần kỳ, thật giống như ở bên trong tối tăm có một thanh âm đang nói cho bọn họ biết, Điền Đường là người duy nhất đáng giá để tín nhiệm.
Điền Đường nhìn mọi người: "Muốn để thôn Điền gia phát triển,chỉ dựa vào một mảnh khu vực nho nhỏ trước mắt này thì còn xa mới đủ, đúng rồi, Lỗ Anh, nhà ngươi ở đâu?”
Lỗ Anh vèo một cái đứng lên, cả người nhìn qua khẩn trương hơn rất nhiều so với lúc ngồi.
“Ta...ta...”
Điền Đường mỉm cười nói: "Trông ta đáng sợ như vậy sao?”
"Ta... không phải, thần sứ đại nhân, ta chỉ là khẩn trương," Lỗ Anh lắp bắp nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng chắp tay nói: "Thần sứ đại nhân, thuộc hạ ở phủ Lâm Xuân, thuộc hạ là nhân sĩ của phủ Lâm Xuân."
Lỗ Anh nói xong, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Điền Đường.
Lúc trước hắn cùng Đại Niên và Lý Nhị Trụ đến thôn Điền gia trước, trong lòng từng có rất nhiều dự tính, ví dụ như kế tiếp bọn họ sẽ được an bài làm cu li gì, thế lực lớn sau lưng rốt cuộc là phe nào.
Trong đó cũng từng có một ít ý kiến bất đồng.
Nhưng tất cả đều đồng ý rằng phải có một lực lượng khổng lồ đứng đằng sau trấn Phong Thu.
Thẳng đến khi đứng ở thôn Điền gia, thấy rõ bộ dáng của thôn Điền gia, trong lòng bọn họ mờ mịt nói không nên lời.
Sau đó, bọn họ dần dần tiếp xúc với thôn dân của thôn Điền gia, tiếp xúc với cuộc sống của thôn Điền gia, cũng tiếp xúc với Điền Đường.
Người được tất cả thôn dân tôn xưng là "thần sứ đại nhân", lại là một nữ hài tử, điểm này bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.
Càng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, đợt vây bắt lúc trước, đối phương thế mà chỉ điều động hơn mười người.
Nếu như là ở thời điểm vừa mới tới trấn Phong Thu, hoặc là nói thời điểm vừa mới tới thôn Điền gia bọn họ biết chuyện này, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ đến việc phản kháng, nhưng lúc bọn họ biết chân tướng, đã ở thôn Điền gia vài ngày.
Người chưa từng trải qua tuyệt đối không có cách nào cảm giác được thôn Điền gia cùng ngoại giới cách biệt một trời một vực giống như bọn họ.
Rõ ràng bọn họ có thể lựa chọn sống như người bình thường, tại sao phải ra ngoài sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ?
Lỗ Anh thỏa hiệp, Đại Niên thỏa hiệp, tất cả mọi người đi tới thôn Điền gia đều thỏa hiệp, không, hoặc là nói bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại thôn Điền gia, nguyện ý trở thành một thành viên của thôn Điền gia.
Những tù binh hờ hững kia, phảng phất đã sớm mất đi linh hồn, sau khi đi tới thôn Điền gia đều sống lại, một lần nữa có sinh mệnh.
Tất cả những gì họ muốn chỉ là trở thành một con người sống.
Ở thôn Điền gia, không ai có thể thờ ơ, không ai có thể không động lòng.
Hắn muốn ở thôn Điền gia sinh hoạt thật tốt, hắn muốn đón mẫu thân hắn qua đây cùng nhau trải qua những ngày tháng thật tốt.
"Phủ Lâm Xuân, thần sứ đại nhân, nhà ta ở phủ Lâm Xuân!" Hắn lại lớn tiếng nói.
"Phủ Lâm Xuân? "Điền Đường không quá quen với địa danh nơi này, chỉ mơ hồ nhớ rõ một cái tên như vậy, lại không biết nó ở nơi nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận