Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1416 -




"Không phải lúc trước ngươi đã hỏi ta vì sao không tăng thêm binh lực đó sao", Tần Dung Dật quay đầu, "Từ trận đánh hai năm trước, chúng ta tổn thất thảm trọng, trong đó phần lớn binh lính đều bị thành Thần Linh bắt giữ, nếu lại tiếp tục luyện binh nhất định sẽ dọa sợ bá tánh, đó là thứ nhất, thứ hai chính là binh lực của thành Thần Linh, Lý Nhị Trụ, Thạch Hùng, Ngô Tu Kiệt là những tướng lĩnh đầu tiên của thành Thần Linh, sau đó lại có toàn bộ người Vệ gia tham gia vào, lần trước chúng ta tới, ngươi cũng đã thấy năng lực lãnh đạo và huấn luyện binh lính có thừa của Lý Nhị Trụ, tiến lui rất có chừng mực, bất luận là binh lực hay tướng lĩnh đều hơn chúng ta một bậc, những thứ này không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đuổi kịp."
Yến Mãn cau mày: "Chẳng trách bệ hạ nói Thần Linh chiếm được thiên hạ là thiên thời địa lợi nhân hòa, thật giống như ông trời cũng đứng về phía thành Thần Linh, khiến cho thiên hạ bên này hoàn toàn lật đổ."
"Trở về đi thôi." Tần Dung Dật vừa nói vừa xoay người rời đi.
Yến Mãn ngẩn người ra, vội vàng đuổi theo: "Bệ hạ, người với vị Thần sứ kia đã nói chuyện xong?"
"Đã xong", Tần Dung Dật gật đầu, "Chúng ta còn có ba năm."
"Ba năm là ý gì?" Yến Mãn nghi ngờ.
Tần Dung Dật không nói ra câu trả lời, chỉ đưa Yến Mãn rời đi.
Lúc hai người họ rời đi, ở phía xa xa luôn có một người chăm chú nhìn theo.
"Vị tiểu điện hạ này với thủ hạ của hắn thật đúng là thú vị, không chỉ đích thân tới, lại còn chấp nhận đánh cược với Thần sứ đại nhân", Lý Nhị Trụ vừa nói vừa quay đầu nhìn Bùi Phong Bình, "Lão sư, vụ cá cược thế này chỉ cần là một người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người thắng nhất định là chúng ta đúng không?"
"Đây mới càng cho thấy là bọn họ thật sự thông minh, không chỉ Tần Dung Dật mà ngay cả Tần Nguyên Thanh cũng là một người thông minh." Bùi Phong Bình vuốt vuốt râu cười nói.
"Triệu thái tử đó?" Lý Nhị Trụ nhíu chặt chân mày, "Người như hắn cũng gọi là thông minh? Ta nghe thấy người ta oán trách không ít, nói Triệu thái tử này làm việc không đáng tin, hơn nữa vừa rồi tiểu điện hạ kêu hắn cùng trở về, hắn lại không chịu, người thông minh nào lại không muốn trở về?"
Bùi Phong Bình bật cười: "Ta hỏi người mấy câu nhé, ngươi tự mình suy nghĩ thử."
Lý Nhị Trụ lập tức gật đầu: "Người cứ hỏi."
Bùi Phong Bình chắp tay sau lưng, xoay người đi một chỗ khác, vừa đi vừa nói: "Vấn đề thứ nhất, hiện nay bên trong thế lực Triệu Vương, ai là người làm chủ?"
Lý Nhị Trụ lập tức bước chân đuổi theo, không do dự trả lời: "Tần Dung Dật."
"Vấn đề thứ hai, thân phận hiện nay của Tần Dung Dật, từ đâu mà có?" Bùi Phong Bình hỏi lại.
"Là đoạt từ tay Triệu Vương, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ đoạt, nếu hắn không đoạt, có lẽ bây giờ chúng ta đã nắm toàn bộ thiên hạ trong tay", Lý Nhị Trụ nói trong giọng tỏ vẻ bất mãn, đồng thời mang theo mấy phần bội phục, "Hắn có thể đưa ra quyết định như vậy, thực sự là một người quyết đoán, ít nhất trong số những người Tần gia cũng coi như là người năng lực hơn cả."
Bùi Phong Bình gật đầu: "Vấn đề thứ ba, nếu Tần Nguyên Thanh quay về, vậy thì thân phận của hắn là gì?"
Lý Nhị Trụ ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh: "Không tốt lắm, dẫu sao thân phận của hắn suy cho cùng có sự khác biệt, lại từng là Thái tử, nếu đổi lại là ta, vậy thì sẽ không để hắn quay về, cho dù hắn có quay về cũng sẽ phải hạn chế hắn ra ngoài."
Nói tới đây, chính hắn cũng kịp nhận ra: "Ý người là, Triệu thái tử biết được bản thân quay về sẽ có kết quả như thế nào nên mới cố ý lựa chọn tiếp tục ở lại thành Thần Linh, dựa vào thân phận này của hắn, nếu ở lại thành Thần Linh ngược lại còn được tự do hơn so với đi phủ Gia Tuyền?"
Bùi Phong Bình gật đầu: "Cho nên vị Triệu thái tử này thực ra là người tẩm ngẩm tầm ngầm, đại trí nhược ngu."
Lý Nhị Trụ không khỏi chậc lưỡi hít hà: "Người trong hoàng thất đúng là không đơn giản, những đạo lý quanh co khúc khuỷu thế này, đổi thành người khác có ai nghĩ tới đâu cơ chứ, nhưng ngược lại đối với bọn họ lại đơn giản giống như chuyện ăn cơm uống nước vậy."
Bùi Phong Bình cười cười, lại nghĩ tới Tần Dung Dật vừa rời đi không lâu: "Nếu không phải có thần sứ đại nhân ở đây, vị tiểu điện hạ này có chăng chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí quân chủ."
"Vậy lời của hắn, người sẽ nghe theo sao?" Lý Nhị Trụ tò mò hỏi.
Bùi Phong Bình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Có lẽ sẽ không, bất kể là triều đình ban đầu, là hắn, hay là Nhân Vương, Hạ Tùng Dương đều sẽ không thể đưa ra được những quyết định giống như thần sứ đại nhân, nếu như thần sứ đại nhân không xuất hiện, cuối cùng thiên hạ do Tần Dung Dật tiếp quản, ta cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm nhưng đi theo thì không, cho dù bộ máy chính quyền đổi hướng cải tiến, về cơ bản không quá khác biệt so với trước kia, thành Thần Linh là sự tồn tại đặc biệt và duy nhất."

Bạn cần đăng nhập để bình luận