Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 250 -




Giống như Lý Nhị Trụ đã nói, bọn họ quả thật có ý nghĩ này.
Dù sao thôn Điền gia đối với bọn họ mà nói không chỉ đơn giản là thế ngoại đào nguyên, mà còn là nơi của người nhà bọn họ, vì an toàn của người nhà bọn họ, bọn họ thậm chí có thể không từ thủ đoạn.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có cảm xúc điên cuồng, chỉ xem những cảm xúc này dùng ở nơi nào thôi.
Lý Nhị Trụ nhìn thấu tâm tư của hai người, vẫn mỉm cười như cũ: "Các ngươi lo lắng người nhà gặp chuyện không may, đáy lòng mới có ý nghĩ hạ độc thủ, tuy rằng ta không có phụ mẫu, nhưng thôn Điền gia là nhà của ta, ta cũng không hy vọng thôn Điền gia xảy ra chuyện, nhưng nhóm người này tới cũng thật đúng lúc, ngay cả ta cũng không nhịn được ngo ngoe rục rịch, huống chi là nàng?”
Lâm Thành Phúc hoàn hồn: "Những người này là tù binh, là những tù binh bị bắt từ trên chiến trường.”
Lý Nhị Trụ đứng lên: "Nói thật, nhóm người làm việc ở trấn Phong Thu hiện tại thật sự không được, mặc dù có số ít người có thể làm việc nhưng phần lớn vẫn là người già yếu, nữ nhân và hài tử, mà thiên hạ bây giờ, có một nơi có thanh niên trai tráng nhiều nhất.”
Lâm Thành Phúc ngước mắt: "Chiến trường!”
Lý Nhị Trụ khoanh tay nói: "Thôn Điền gia đương nhiên tốt, tự lực cánh sinh, ăn mặc không lo, nhưng về sau thì sao, chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy, nhưng con cháu của chúng ta thì là phải làm sao bây giờ?
Lý Chính, nhỉ tử của ngươi bây giờ cũng mới mười mấy tuổi đúng không? Ngươi nghĩ chờ nó lớn lên, nó sẽ nguyện ý ở lại một nơi nhỏ bé như thôn Điền gia sao?"
Chu Lý Viễn nhíu mày, trong đầu trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều thứ, dạo qua một vòng lại trở lại nguyên điểm: "Thôn Điền gia có cái gì không tốt? Không có chiến tranh quấy rầy, cơm áo không lo.”
"Ngươi xem, chính ngươi cũng do dự," Lý Nhị Trụ buông tay, "Con người mà, luôn luôn dễ quên, không nói đến cái khác, liền nói đến nhóm người làm việc ở bên ngoài trấn Phong Thu hiện tại, e rằng có rất nhiều người cũng không nhớ rõ khoảng thời gian những lưu dân trải qua cuộc sống khổ cực nhất là như thế nào, chúng ta hiện tại đương nhiên cho rằng thôn Điền gia tốt, toàn bộ thiên hạ cũng không có nơi nào tốt hơn thôn Điền gia, nhưng có vài người ở trong hoàn cảnh an ổn thời gian dài, cũng sẽ đi tìm sự kích thích.”
Trong khoảng thời gian Lý Nhị Trụ học tập ở thôn Điền gia này, ngoại trừ việc học hằng ngày, hắn xem rất nhiều sách ngoại khóa, ngay cả hắn cũng không nhớ rốt cuộc là bắt đầu từ ngày nào, suy nghĩ của hắn thoáng cái rõ ràng hơn rất nhiều.
Có một khoảng thời gian hắn đã hồ ngáo gây chuyện ở trấn Phong Thu, cả người hắn đều mơ màng đần độn, đôi khi thậm chí không biết mình đang làm cái gì, lại là vì cái gì.
Cho đến khi thật sự đem những gì học được chuyển hóa thành những đồ vật ở trong đầu hắn, hắn mới hiểu được rất nhiều chuyện trong quá khứ không thể nghĩ ra.
Lâm Thành Phúc lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với Lý Nhị Trụ đã từng học ở thôn Điền gia, trong ấn tượng của hắn, ký ức khắc sâu nhất chính là lúc trước Lý Nhị Trụ ở trấn Phong Thu luôn thích gây chuyện, thế cho nên hắn không cảm thấy trong đầu Lý Nhị Trụ sẽ có kiến thức gì nhiều.
Hiện tại xem ra, tựa hồ hắn có thành kiến.
Thôn Điền gia thật sự là một nơi rất thần kỳ, trong khoảng thời gian ngắn ngủn mấy tháng vậy mà đã biến một tên lưu manh không học hành không nghề nghiệp thành một người hữu dũng hữu mưu, nói là thoát thai hoán cốt cũng không quá đáng chút nào.
Lâm Thành Phúc đột nhiên có lòng tin đối với sự phát triển tiếp theo, nhìn về phía Chu Lý Viễn nói: "Chu thúc, chúng ta dựa theo lời nói của thần sứ đại nhân mà làm đi. Ngay cả Lý Nhị Trụ cũng cảm thấy nên làm như vậy, chúng ta có lý do gì mà không đồng ý đây?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận