Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1177 -




Chương 1177:
Kỷ Minh cúi đầu.
Thanh âm bá tánh từ khe khẽ nói nhỏ dần gia tăng.
“Ngày thường Kỷ Minh cũng là một người tốt, rất tình nguyện đi hỗ trợ.”
“Năm lượng vàng đó, ước chừng năm mươi lượng bạc, hắn sao lại dám chứ?”
“Làm người tình nguyện thật rất tốt, hiện tại làm người tình nguyện sau này còn có cơ hội làm quan đó, sao lại có thể tham tiền như thế chứ?”
“Người như vậy, cho dù về sau làm quan cũng là tham quan ô lại thôi, vẫn là thần sứ đại nhân anh minh, sớm như vậy đã bắt được Kỷ Minh, nếu để hắn sau này thật sự lên làm quan thì người khổ còn không phải là bá tánh chúng ta sao?”
“Trước đó ta còn nói hài tử Kỷ Minh này làm quan cũng là một quan tốt, không ngờ được…”
“Đây là ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’ mà trên sách nói đó, ài… hài tử này vì sao lại tham tiền như thế chứ, hiện tại ngày tháng của chúng ta ở thành Thần Linh thật là tốt, có ăn có mặc, chỉ cần làm việc cho tốt, ăn no mặc ấm đều không thành vấn đề, cho dù là đổ bệnh, đi bệnh viện cũng không cần tiêu quá nhiều tiền, hài tử này… Hắn tham vàng làm cái gì chứ?”
“Cưới vợ sao?”
“Nếu hắn ngoan ngoãn làm tình nguyện viên, sau này thi đậu làm quan chắc chắn có thể tìm được một người vợ tốt, còn lo không có vợ sao?”

Bá tánh chung quanh nghị luận từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai phụ thân Kỷ Minh, lúc trước Kỷ Minh ngoan ngoãn làm tình nguyện viên hắn không chỉ một lần đi ra bên ngoài khoe khoang, khoe rằng con trai của hắn có tiền đồ, có thể được chọn làm tình nguyện viên.
Hắn cảm thấy nhi tử của mình chung quy sẽ có một ngày có thể dựng cơ nghiệp, có thể quang tông diệu tổ.
Nhưng hiện thực lại nói với hắn rằng con của hắn tham tiền.
Nghĩ đến đây, trước mắt phụ thân của Kỷ Minh đột nhiên biến thành màu đen, thiếu chút nữa là ngất xỉu đi, thẳng đến khi hắn tựa vào cây cột gỗ bên cạnh mới có thể đứng vững.
“Phụ thân…”
“Tướng công…”
Phụ thân Kỷ Minh thở dài một tiếng, chậm rãi rút lại cánh tay đang được Kỷ Minh đỡ lấy, sau đó dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kỷ Minh.
“Phụ thân…” Kỷ Minh lại lần nữa đỡ phụ thân: “Ta đỡ người trở về nghỉ ngơi.”
“Không cần, không cần.” cha của Kỷ Minh lại lần nữa rút tay ra, thong thả lắc đầu: “Không cần, không cần, ngươi coi như không có người cha này đi, là ta nuôi dạy ngươi không tốt, cũng không thể làm ngươi biến thành một người có tiền đồ.”
Kỷ Minh luống cuống: “Cha, cha, ta không dám, ta biết sai rồi, ta chỉ là nhất thời nổi lòng tham mới cầm vàng, cha, ta thật sự biết sai rồi.”
“Ban đầu lúc chúng ta chưa tới thành Thần Linh ngươi cũng rất cố gắng, là bởi vì điều kiện nhà ta không tốt, cũng không thỉnh cho ngươi được phu tử rốt, đây là do cha sai, là cha không có tiền đồ.” phụ thân Kỷ Minh than một tiếng: “Cho nên sau khi tới thành Thần Linh cha liều mạng đi làm việc, liều mạng kiếm tiền, để cho ngươi có thể luôn an tâm học tập, để cho ngươi có thể đọc sách cho thật tốt, có thể có tiền đồ, rốt cuộc… Ngươi lên làm tình nguyện viên.”
“Cha, ngươi đừng nói nữa, ta không nên nảy lòng tham, đều là ta sai, ta sai rồi, là ta sai.” Kỷ Minh nói, bắt đầu phất tay cho mình một bạt tai, một lần lại một lần, tát trên cùng một bên mặt, thẳng đến khi mặt nổi tơ máu hồng hắn vẫn còn không dừng lại.
“Là cha sai rồi, cha không nghĩ tới ngươi lại là dạng người này, nếu cha sớm đã biết được chắc chắn sẽ không để ngươi đi làm tình nguyện viên, để ngươi đem thêm phiền toái cho thần sứ đại nhân.” Phụ thân Kỷ Minh muốn bảo trì sự lạnh nhạt, nhưng hốc mắt vẫn dần dần đỏ lên: “Hơn nữa người cũng đã tìm tới cửa, ngươi còn không thừa nhận, có phải ngươi cho rằng bản thân mình làm rất tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện hay không?”
Kỷ Minh bắt lấy tay phụ thân, muốn nói cái gì đó lại không thể nói ra khỏi miệng.
Có một số lời nói nếu trước đó hắn nói ra có lẽ hắn còn có thể biện giải, nhưng đến lúc này hình như mặc kệ là nói gì đều vô ích.
Phụ thân Kỷ Minh quay đầu qua, không hề để ý tới Kỷ Minh nữa.
Trong lòng Kỷ Minh lại lần nữa hoảng loạn, nhìn về phía nương hắn:
“Nương.”
Mẫu thân Kỷ Minh cũng đỏ mắt, nhìn chăm chú vào Kỷ Minh rồi lắc lắc đầu: “Ngươi đi đi, nên xử phạt cái gì thì xử phạt cái đó, sau khi ngươi trở về nương còn sẽ làm cho ngươi đồ ăn ngon, hiện tại ngươi phạm phải sai lầm, nên nhận sự trừng phạt.”
Kỷ Minh nhìn qua phụ mẫu, lại nhìn đám người ở cửa, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, cuống quýt móc vàng từ trong lồng ngực ra: “Thật xin lỗi, ta sai rồi, cái này cho ngươi, cho các ngươi, ta từ bỏ, là lòng ta quá tham, ta không nên tham lam, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận