Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 459 -




Có khu an toàn nên trấn Thần Linh tất nhiên là an toàn, nhưng khi rời khỏi phạm vi trấn Thần Linh, trong đó có bao nhiêu phần nguy hiểm cũng rõ ràng, Triệu Đồ chỉ là đi một chuyến đến huyện Dương Nam, cũng đã là mang thương tích trở về, càng không cần phải nói lần này còn muốn đi đến địa phương xa hơn.
Trong số những người đi ra ngoài lần này, Lâm Thành Phúc đã xác định được, suy nghĩ của Điền Đường là lại gọi Lỗ Anh hoặc Đại Niên, sau đó chọn ra một sô người ở vệ đội để đi theo.
Vị quân sư Lâm Thành Phúc này là nhất định phải có, cho dù không phải Lâm Thành Phúc, cũng sẽ là Từ Triết, rốt cuộc chuyện “Phát ra thần dụ” không phải tùy tiện tìm một chỗ là có thể làm được, còn cần suy xét đến các vấn đề liên quan khác.
Ví dụ như địa điểm để phát thần dụ ra, phạm vị có thể phóng xạ tin tức về thần dụ này, cùng với sau khi thần dụ được phát ra, phải làm như thế nào mới có thể làm càng nhiều người biết đến tin tức này.
Cùng với nếu như có quan phủ nhận thấy được sự tồn tại của thần dụ, bọn họ cần phải làm như thế nào để ở trong khoảng thời gian ngắn nhất thần không biết quỷ không hay mà thoát đi sự truy tung của quan phủ, để cho thần dụ thật sự trở thành thần dụ, chứ không phải giống như lời đồn cố tình được phát ra.
Một bộ phận tin tức có thể xác định ở trong cuộc cuộc họp này, còn có một bộ phận khác thì cần phải tùy cơ ứng biến, với chỉ số thông minh của Lâm Thành Phúc, chuyện này cũng không thành vấn đề.
Trừ cái này ra, người của vệ đội cũng cần phải lựa chọn, kỳ thật nếu như có Lý Nhị Trụ ở đây, để Lý Nhị Trụ và Lâm Thành Phúc cùng đi sẽ tương đối thích hợp, tính cách của hắn tương đối lưu manh, xử lý những việc này cũng thuận tay hơn một ít.
Nhưng hiện tại Lý Nhị Trụ đã trà trộn vào trong quân doanh của phủ Lâm Xuân, chờ đến thời điểm hắn có thể thoát ly, nhất định đã là thời điểm phủ Lâm Xuân được quy nhập về trấn Thần Linh, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng trở về.
Trừ bỏ Lý Nhị Trụ ra, người thích hợp nhất tất nhiên là Lỗ Anh cùng với Đại Niên.
Tuy rằng Lâm Thành Phúc cũng đủ thông minh, nhưng thể lực và sự nhanh nhẹn của hắn không đủ, ở đại bộ phận thời điểm, đầu óc dùng tốt tuy rằng xác thật có thể mang đến quyết định có tính tác dụng, nhưng cũng có khả năng gặp được địch nhân không biết nói lý, toàn bộ kế hoạch sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Dưới tình huống như vậy, tác dụng của Lỗ Anh và Đại Niên tự nhiên có thể hiển lộ ra tới.
“Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ nguyện ý đi trước cùng Lâm đại nhân.” Sau khi Điền Đường nói ra suy nghĩ của mình, Lỗ Anh và Đại Niên đồng thời lên tiếng.
Điền Đường nhíu mày: “Đợt đi đầu tiên này, hai người các ngươi chỉ có thể đi một người, bằng không vệ đội ở trấn Thần Linh sẽ không có người quản lý.”
Hiện giờ võ tướng Điền Đường có trong tay chủ yếu chính là ba người Lý Nhị Trụ, Đại Niên cùng với Lỗ Anh, Lý Nhị Trụ đã đi phủ Lâm Xuân, trấn Thần Linh cũng cần có một người ở lại, cho nên người cùng Lâm Thành Phúc đi “truyền bá thần dụ”, chỉ có thể là một trong hai người.
Hai người quay mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ không muốn chịu thua.
Hai người này lúc trước cũng cùng nhau tới trấn Thần Linh, làm binh lính áp giải tù binh bị cướp tới, bởi vì một nhân tố quan trọng này, quan hệ ngày thường của hai người cũng rất không tồi, nhưng ở thời điểm này lại đột nhiên có chút xu thế muốn phản bội.
“Bằng không đánh một trận đi, xem ai thắng, người nào thắng sẽ được đi theo.” Lỗ Anh nói.
Đại Niên suy nghĩ, cũng gật đầu đáp ứng: “Như vậy cũng tốt, công bằng công chính, chúng ta đánh một trận đi.”
Nói xong, hai người đều đứng lên, trong lúc nhất thời đều có chút tràn đầy ý chí chiến đấu.
Điền Đường nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Hai người nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn về phía Điền Đường, thấy vẻ mặt Điền Đường tựa hồ có chút không vui, đều yên lặng ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận