Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 60 -




"Phục Linh, người trước đó tới bán Tam Thất, ngươi biết các nàng là người nơi nào không?"
"Cái này..." Bạch Phục Linh mở miệng, vừa nói một chữ liền dừng lại, "Bạch thúc, từ trước cho tới nay ngươi chưa bao giờ hỏi thăm việc này."
Nam nhân trung niên được gọi là Bạch thúc xấu hổ cười nói: "Còn không phải là... Phục Linh, kỳ thật chất lượng nhóm Tam Thất trước kia không tệ, ngươi biết mà, hiện tại thiên hạ đại loạn, rất nhiều nơi thiếu loại dược liệu giống như Tam Thất, cũng không biết là loại địa phương gì có thể mọc ra Tam Thất tốt như vậy, vậy nên ta mới hỏi thử, hỏi thử xem."
Bạch Phục Linh lạnh mặt: "Bạch thúc, chúng ta là người buôn bán dược liệu đàng hoàng, cũng không phải cường đạo."
"Được rồi được rồi, ta cũng không có ý nghĩ này." Bạch thúc nói, đồng thời cũng quan sát biểu lộ của Bạch Phục Linh, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khí thế cũng dần dần suy yếu rồi nói: "Ngươi làm việc đi, ta đi bào chế dược liệu, hậu viện còn có rất nhiều dược liệu cần phải bào chế đây."
Sau khi Bạch thúc rời đi, Bạch Phục Linh đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn đường phố sinh hoạt ngoài cửa cực kỳ bình thường.
Tiếng rao hàng của người bán hàng rong, người đi đường qua lại, cùng với tranh cãi náo nhiệt đầu đường cuối ngõ, tất cả những thứ này dường như không khác gì bình thường, chỉ có hắn biết, sóng ngầm dưới sự bình tĩnh này đã và đang tích tụ lực lượng, chờ có một ngày nhấc lên sóng to gió lớn.
Hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nếu có một ngày chiến hỏa thổi quét đến trấn Thu Phong, nếu quả thật có ngày đó, hắn nên đi nơi nào?
“Ba~” Cửa tiệm thuốc đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng đập xuống đất.
“Lại một người nữa.”
“Ai bảo Thiếu đông gia của y quán này tâm địa lương thiện chứ, thấy người ngã ra bên ngoài, cho dù không đưa thuốc, cũng có thể đưa một miếng cơm ăn.”
“Thiếu đông gia này thật đẹp mắt, ta cũng muốn đi đổ thử một chút.”
“Thôi đi, người ta đi đó gọi là đáng thương, ngươi vừa đi, bày rõ tâm tư bên cạnh, đừng để người ta đánh ra.”
“Cũng đúng.”
Tiếng nghị luận truyền đến bên tai Bạch Phục Linh, cũng truyền đến tai người ngã vào bên ngoài y quán.
Khi Bạch Phục Linh đến gần, liền thấy hắn đang giãy dụa đứng lên.
Người ngã là một thiếu niên ước chừng chừng mười tuổi. Bạch Phục Linh tiến lên đỡ lấy người.
Đối phương nhíu mày giơ tay: "Ta không xin cơm, ta có thể tự đi."
Bạch Phục Linh sờ tới cánh tay đối phương, lúc đụng vào dường như không có cảm giác thịt, có thể tưởng tượng được lúc trước hắn đã đói tới trình độ nào.
Hắn không phải không biết người khác nói cái gì, mỗi lần gặp phải tình huống tương tự, hắn cũng rất muốn hạ quyết tâm mặc kệ, nhưng mỗi một lần xảy ra hắn đều không có biện pháp khống chế lòng trắc ẩn của mình, dù sao mỗi lần hắn cho đồ vật ra ngoài đối với hắn mà nói chỉ là cứu người, nhưng đối với người nhận được đồ vật mà nói, có lẽ là cọng rơm cứu mạng.
"Ngươi sắp bị đói chết rồi, ta đi múc cho ngươi một chén cháo."
"Không, ta không ăn cháo của ngươi, ta có thể tự mình kiếm."
Nói xong, đối phương thực sự thoát khỏi tay Bạch Phục Linh và quay lại đi ra xa y quán.
Bạch Phục Linh nhìn bóng lưng đối phương rời đi, như thế nào cũng không nghĩ tới người này thế mà nói đi liền đi luôn, mắt thấy đối phương sắp đi xa, hắn thật sự không nhịn được tiến lên: "Chỉ là một chén cháo mà thôi, ta nhìn thấy ngươi sắp đói đến chết rồi, ta đi múc cho ngươi một chén."
"Tự ta có thể kiếm được, ta có thể nuôi sống chính mình!" Thiếu niên quật cường nói, lại một lần nữa đạp bước chân kiên định rời đi.
Bạch Phục Linh chỉ có thể nhìn hắn từ từ đi xa, cho đến khi bóng dáng của thiếu niên gần như biến mất trước mắt hắn, hắn bỗng nhiên mới nhớ ra điều gì đó, chạy đến bên kia và nắm chặt tay đối phương: "Chờ một chút."
Thiếu niên nghi ngờ nhìn Bạch Phục Linh, mặc dù hắn bướng bỉnh không cần sự giúp đỡ của Bạch Phục Linh, nhưng khi đối mặt với Bạch Phục Linh, tất cả những gì hắn thể hiện là sự bối rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận