Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 229 -




Chương 239:
Nhiều lần Điền Đường hỏi thăm cũng nhận được sự chú ý của một ít thôn dân, thậm chí còn mang theo sự tò mò cùng để ý, có thôn dân còn lặng lẽ đi xem hồ cá của nàng.
"Chắc các ngươi không biết nơi đó có một cái ao cá thật lớn, hiện tại trong ao cá có rất nhiều cá, à đúng rồi, trong đó còn có một con cá chép gấm nhỏ màu vàng, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua con cá chép gấm nào đẹp mắt như vậy cả."
"Kia có phải là cá chép gấm hay không? Nhiều nhà đều thích nuôi loại cá chép gấm đó sao?"
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của các thôn dân đã bị con cá chép gấm nhỏ màu vàng trong ao thu hút sự chú ý.
“Đúng không, ta đã nói cá chép gấm này rất đẹp mắt, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy qua con cá chép nào đẹp như vậy, ban đầu nơi này còn chưa có ao cá, cũng không có cá, các ngươi nói xem những con cá này có phải là thần sứ đại nhân đưa tới hay không?"
"Cá chép gấm có thể mang đến vận may thật sao?"
"Thần nữ đưa cá chép gấm tới đây, có phải thôn ta sẽ có càng nhiều vận may hay không?"
Sau đó các thôn dân đồng loạt chắp hai tay trước ngực nói: "Cá chép gấm nhỏ, hy vọng ta có thể gặp may mắn."
"Ta cũng vậy, hy vọng ta có thể có thêm vận may, ta không cần quá nhiều, chỉ cần một chút là được, à đúng rồi, ta hy vọng trong kỳ thi lần sau ta sẽ thi đậu lớp mầm, lần trước thi ta chỉ thiếu 2 điểm, thật sự chỉ cần một chút vận may thôi, làm ơn đi mà."
...
Chỉ trong chốc lát mà cá chép gấm nhỏ ở thôn Điền gia đột nhiên nổi tiếng.
Lúc Điền Đường biết chuyện này đã là vài ngày sau, hơn nữa còn xuất phát từ miệng Lâm Thành Phúc.
Lâm Thành Phúc nghiêm túc gật đầu nói: "Ta biết thôn Điền gia không giống với địa phương khác, cho nên lần này ta muốn đi cầu cá chép gấm sớm hơn, như chắc chắn sẽ qua được kiểm tra tiếp theo."
Điền Đường nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thành Phúc, nếu nàng chỉ nhìn biểu cảm trên mặt hắn đương nhiên sẽ không biết lời hắn vừa nói đi gặp cá chép gấm để cầu vận may.
Mặc dù con cá chép gấm nhỏ đó... có lẽ... có thể mang lại vận may.
Điền Đường đưa tay sờ sờ mũi, lại nhìn Lâm Thành Phúc nói: "Chuyện chỉ cần cầu cá chép gấm là có thể có vận may là ai nói?"
"Tất cả mọi người đang nói."
Lâm Thành Phúc hoang mang nói tiếp: "Bọn ta đều ở lớp vỡ lòng, mấy ngày nay, mỗi ngày mọi người đều đi cầu cá chép gấm chính là muốn trong kỳ thi tiếp theo sẽ thuận lợi, chẳng lẽ không phải sao?"
Tuy nhiên khi nàng ngẫm lại thì chuyện này cũng là bình thường, dù sao thôn Điền gia cũng được thành lập dựa trên danh tiếng "thần nữ", một thôn xóm như vậy còn tồn tại cho tới hôm nay thì các thôn dân tin vào vận may mà cá chép gấm mang lại cũng không phải chuyện gì đáng trách cả.
Dù sao cũng chỉ là đi cầu cá chép gấm mà thôi, cũng không phải chuyện xấu gì.
Điền Đường nhìn Lâm Thành Phúc nói: "Ngươi quyết định thi sao? Mấy người khác có ý kiến gì không?"
Lâm Thành Phúc lập tức đứng thẳng người nói: "Đúng vậy, ta quyết định tham gia thi, Khấu Nguyên Minh và La Trung sẽ cùng thi với ta, những người khác tạm thời còn chưa tới thời gian để tham gia, bọn họ có ý định mấy ngày nữa mới cùng những người khác tham gia thi lên lớp."
"Được, vậy ngươi đi gọi Khấu Nguyên Minh và La Trung lại đây, ta sẽ bảo Du Ninh ra bài thi cho các ngươi.”
Nghe xong Lâm Thành Phúc gật đầu rồi xoay người ra cửa gọi Khấu Nguyên Minh và La Trung. Lúc trở về, Lâm Thành Phúc nhìn về phía hai người nói: "Nguyên Minh, La Trung, ta hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này, thần sứ đại nhân đã tín nhiệm chúng ta nên mới có thể đối xử đặc biệt với chúng ta như vậy, nếu như các ngươi không nắm chắc thì ta nghĩ hai người các ngươi không nên tham gia lần kiểm tra này."
"Bọn ta sẽ nắm chắc cơ hội." Khấu Nguyên Minh vội vàng lên tiếng: “Lâm ca, ta có thể làm được, tuyệt đối sẽ không cản trở ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận