Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 151 -




Điền Đường xoay người, leo lên một tảng đá lớn sau lưng, sau khi đã đứng vững thì liền quay đầu lại nhìn tất cả dân chúng: "Ta nói, tất cả các ngươi đều sẽ được ta dẫn đi, bao gồm người già và trẻ con, ta không thích nói chuyện với những kẻ ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu."
Điền Đường vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Điền Đường không đủ cao, dù cho nàng có đứng ở trên tảng đá cũng chỉ có thể miễn cưỡng để tất cả mọi người nhìn thấy nàng, tuy vậy lúc này, không ai dám xem thường nàng cả.
"Hiện tại các ngươi có thể trở về thu thập đồ đạc, sau thời gian một nén nhang tất cả mọi người tập hợp ở ngoài trấn, chỉ cần các ngươi sẵn sàng đi theo ta, đều có thể đi, nếu các ngươi không muốn đi, ta cũng sẽ không ép buộc."
Nói xong, Điền Đường không nhìn bọn họ nữa, mà là trực tiếp nhảy xuống tảng đá, hướng bên kia đi đến. Mới vừa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói rụt rè: "Ta... nãi nãi ta bị bệnh, có phải cũng... có thể đi cùng không?"
Đứng ở nơi đó chính là một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi, quần áo trên người rõ ràng không mặc vừa người, vì tránh cho quần áo rơi xuống, trên người hắn còn quấn thêm hai miếng vải, vì vậy mà quần áo cũng được buộc chặt vào người.
Điền Đường quay đầu: "Lý Chính, vậy phải làm phiền ngươi rồi."
Chu Lý Viễn lại để lộ ra biểu cảm kinh ngạc: "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, nếu như ngươi mang những người này đi cùng, chỉ sợ rất khó mà chăm sóc."
"Nghĩ kỹ rồi, không chỉ có bọn họ, nơi này còn có những người khác gặp những tình huống như vậy, cũng làm phiền Lý Chính đưa bọn họ lên xe ngựa."
Điền Đường nghiêm túc nói, thấy Chu Lý Viễn vẫn có lời muốn nói, chủ động nói, "Lý Chính, ta đã suy nghĩ rất kỹ càng, ta muốn mang bọn họ đi, bọn họ còn có thể có thêm một con đường sống, nhưng nếu ta để cho bọn họ tiếp tục ở lại nơi này, thứ chờ bọn họ trước mắt chính là cái chết, ta chỉ muốn cho bọn họ một cơ hội để sống sót."
Điền Đường cũng không phải là tốt bụng đến không có điểm dừng, nhưng nàng cũng không thể nào trơ mắt nhìn từng sinh mệnh biến mất khỏi thế gian.
Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, hiện tại tình cảnh ban đầu của thôn Điền gia cho đến bây giờ đã thay đổi vô cùng lớn, chỉ cần dân chúng đến thôn Điền gia, chỉ cần không phải hoàn toàn mất đi khả năng lao động, bọn họ luôn có thể tìm được cách kiếm tiền, dù trong một ngày chỉ kiếm được hai ba đồng, cũng có thể khiến cho họ ăn được một bữa no, dù sao so với ở nơi này phải siết bụng uống nước qua ngày thì vẫn tốt hơn.
Thời đại này sinh mệnh vốn dĩ vô cùng yếu ớt, sự xuất hiện của nàng có thể khiến cho những sinh mệnh yếu ớt này có thể duy trì lâu hơn một chút, vậy là đủ rồi.
Chu Lý Viễn nhìn Điền Đường, đột nhiên hắn chắp tay thở dài.
Điền Đường nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng mà Chu Lý Viễn lại không nói thêm bất cứ điều gì, hắn trực tiếp triệu tập mọi người để đưa những người trong hẻm nhỏ kia ra, hắn cẩn thận từng li từng tí đưa bọn họ lên xe ngựa.
Lâm Thành Phúc cũng giúp đỡ làm việc, cho đến khi đỡ người cuối cùng lên xe ngựa, hắn mới nhìn Chu Lý Viễn: "Chu thúc."
Ánh mắt Chu Lý Viễn dừng ở trên xe ngựa: "Thành Phúc, ta lớn tuổi, Phong Mộc tuổi lại còn nhỏ, về sau Phong Mộc còn cần ngươi chiếu cố nhiều, có lẽ lúc trước ngươi nói không sai, Điền Đường và chúng ta quả thực không giống nhau."
Chu Lý Viễn thành thân muộn, sinh con cũng muộn, hiện tại Chu Phong Mộc cũng chỉ vừa 13 tuổi.
Hắn cũng đã 46, đời này hắn lo lắng nhất chính là sau khi mình già đi, Chu Phong Mộc phải làm sao bây giờ.
Lâm Thành Phúc nhìn hắn: "Chu thúc."
"Các ngươi đều đến thôn Điền gia đi."
Chu Lý Viễn vỗ vai Lý Thành Phúc, "Phụ mẫu ngươi đều ở thôn Điền gia, ngươi qua đó, cũng có thể chăm sóc phụ mẫu ngươi thật tốt."
"Nhưng Chu thúc..."
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì mà, ta không có khả năng đi thôn Điền gia, ít nhất tạm thời sẽ không thể đến thôn Điền gia.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận