Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 177 -




Lữ Ôn Dung cũng không giống như trước kia đưa mắt nhìn Điền Đường rời đi nữa, mà vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tựa hồ vẫn luôn dừng vào bó hoa mà mình đã cắm, nhưng nếu nhìn kỹ, có lẽ sẽ phát hiện ra ánh mắt của nàng thực ra cũng không hoàn toàn đặt ở nơi đó.
Điền Đường nói rất đơn giản, nàng thậm chí cũng không hề khuyên bất cứ câu nào, chỉ là đem mọi chuyện phơi bày ra trước mặt của Lữ Ôn Dung, về phần đưa ra lựa chọn, hoàn toàn đều phải phụ thuộc vào nàng
Không biết đã qua bao lâu, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
“Nương, chúng ta đã trở về.”
"Bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn nóng nảy như vậy, kỳ thi hôm nay như thế nào?”
“Ta cùng cha, chúng ta đều thi rất tốt, chỉ là… À, Điền Đường đã nói thành tích của chúng ta sẽ công bố muộn một chút, nàng đã nói nếu như vẫn không đủ mười người, sẽ không thể nào mở lớp lá, ta ở lớp chồi đến bây giờ đã ngây ngốc, cũng không biết lần này có thể mở lớp lá hay không, vẫn là do người dân của thôn Điền gia quá ít, người thông minh vẫn còn quá ít, nếu người thông minh có thể nhiều thêm một chút, không chừng từ sớm liền có thể mở lớp lá."
Lữ Ôn Dung ngay từ đầu vẫn ôn nhu mỉm cười, càng về sau thần sắc trên khuôn mặt nàng lại dần dần biến thành trầm tư.
Bạch Quán Chúng vào nhà, liền nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Lữ Ôn Dung: "Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Lữ Ôn Dung hoàn hồn, sau đó liền lắc đầu, "Ta chỉ là đang suy nghĩ rằng mình có phải đang muốn làm một chút chuyện khác để giết thời gian hay không."
"Cũng đúng, ngươi cũng không có bất cứ bằng hữu nào ở đây."
Bạch Quán Chúng gật đầu, “Chu phu nhân kia có quan hệ không tệ với ngươi phải không, ngươi có thể cùng nàng trao đổi nhiều một chút, miễn là có thể khiến cho chính mình ở nhà không quá nhàm chán.”
Lữ Ôn Dung nhìn về phía Bạch Quán Chúng, nàng ôn nhu gật đầu: “Được, ta sẽ suy ngẫm lại.”
Hai phu thê bọn họ từ khi thành thân tới nay, vẫn luôn ôn hòa ở chung, từ trước đến nay cũng chưa từng cãi nhau, nhưng cho tới bây giờ Bạch Quán Chúng cũng không đề cập bất cứ một câu nào để cho Lữ Ôn Dung tham gia học đường, có lẽ là hắn cảm thấy điều này không hề cần thiết.
Hoặc có lẽ là hắn cho rằng Lữ Ôn Dung cảm thấy không quá cần thiết.
Thậm chí hôm nay trước khi Điền Đường tự mình tới cửa, Lữ Ôn Dung cũng không nghĩ tới chuyện học đường.
Ngày hôm sau, phụ tử Bạch gia vẫn đến học đường như thường lệ.
Bởi vì có Du Ninh ở đây, hơn nữa với sự tồn tại của xưởng xà phòng, trong khoảng thời gian này một số học sinh lớp chồi đều sẽ đi học ban ngày, đặc biệt là phụ tử Bạch gia, hoặc là trong khoảng thời gian này số lần mà bọn họ đi học càng ngày lại càng thường xuyên hơn.
Đối với hai phụ tử mà nói, ngay cả một số kiến thức sơ cứu trong sách giáo khoa tiểu học hiện đại, bọn họ cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, đặc biệt là trong quá trình dạy học, Du Ninh cũng đã để lộ ra một ít lĩnh vực thần bí mà họ không hề biết, những thứ này đều khiến cho hai phụ tử rất muốn đi sâu tìm tòi nghiên cứu.
Buổi sáng bình thường nếu không có lịch đi học, các học sinh có thể ở lại phòng học đọc sách ngoại khóa, học tập thêm kiến thức mới, nếu có vấn đề, cũng có thể đến văn phòng nhỏ ở bên cạnh để hỏi thăm.
Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều mang theo tâm tình nóng nảy, trong phòng học bình thường đã có thêm rất nhiều học sinh.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bài thi ngày hôm qua.
Hiện tại học sinh lớp chồi đã có tổng cộng hơn 30 người, có thể lên lớp lá hay không đối với bọn họ mà nói cũng là một việc cực kỳ mong đợi.
Phụ tử Bạch gia thì ngược lại, bọn họ không hề cảm thấy lo lắng chút nào, dựa vào kiến thức vững chắc của hai người bọn họ, trên cơ bản cuối cùng cũng có thể ở trong vị trí được thăng lên lớp lá, cho nên lúc này, bọn họ cũng có thể nghiêm túc làm chuyện của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận