Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 413 -




Cũng may cuối cùng cũng đã thăng cấp.
Tiêu chuẩn để thăng cấp của trấn nhỏ cấp ba thì khó khăn hơn rất nhiều so với những lần thăng cấp trước, từ chuyện của cư dân, cho đến phòng ốc, rồi khu an toàn, số lượng công nhân, mỗi thứ đều là một số liệu rất trực quan, mục tiêu để tăng lên cũng có một mức độ nhất định.
Sau khi xem qua tiêu chuẩn để thăng cấp của trấn nhỏ đạt cấp ba, ánh mắt của Điền Đường cũng đã bị phần thưởng của việc thăng cấp của trấn nhỏ đạt cấp hai hấp dẫn, chính xác mà nói, là bị phần thường là NPC hấp dẫn.
Hiện nay NPC của trấn Thần Linh cũng chỉ có hai người, theo thứ tự là lão sư tiểu học là Du Ninh, còn bác sĩ nhi khoa lại là Du Ý, nhưng cả hai người bọn họ đều nghiêng về "trẻ con", mà phần thưởng lần này là thợ thủ công, hơn nữa còn là thợ thủ công lành nghề và toàn năng!
Trước mắt người xây dựng lớn nhất ở trấn Thần Linh phần lớn đều chính là Điền Đường, sửa đường, làm cầu, làm nhà, dường như tất cả đều là do nàng tự mình một tay lo liệu, công nhân ở trấn Thần Linh nếu muốn sửa đường, thì cũng sẽ liên hệ trực tiếp với Điền Đường.
Tổng thể mà nói, hình thức như vậy cũng coi như không tệ, ví dụ như việc xây nhà, người bình thường có thể sẽ phải dùng mấy chục ngày thậm chí mấy tháng trời mới có thể xây dựng một căn nhà để ở, còn ở chỗ nàng, chỉ cần một ngày là liền có thể hoàn thành.
Sửa đường và xây cầu đều cũng giống như vậy.
Phương thức này cũng đã làm tăng lên rất nhiều hiệu suất để xây dựng thêm cơ sở, nhưng những việc đó nếu chỉ dựa vào nàng, tất nhiên vẫn sẽ không có cách nào để đảm bảo nhu cầu và sự phát triển bền vững của trấn Thần Linh được.
Nàng cần ai đó để giúp nàng bổ sung những thứ này.
Số lượng thợ thủ công cũng phải hợp lý, không chỉ có thể bổ sung một phần nhu cầu phát triển của trấn Thần Linh, mà đối với những thợ thủ công này mà nói, đây cũng sẽ là một công việc cố định.
Nghĩ như vậy, Điền Đường liền ngay lập tức gọi thợ thủ công NPC mới ra.
Lần này NPC mới chính là một nam nhân trung niên tầm 30 tuổi, hoàn toàn không có dáng vẻ gần gũi giống như Du Ninh và Du Ý, ngược lại còn toát lên một phong thái vô cùng lạnh lùng, dường như cũng rất khó hòa hợp.
Điền Đường đơn giản là cùng với hắn hàn huyên vài câu, mới phát hiện ra tính tính thực sự của hắn, thay vì nói hắn có vẻ lạnh lùng, thì không bằng nên nói là hắn nói năng thận trọng.
“Lão sư và bác sĩ lúc trước đều gọi Du Ninh và Du Ý, không bằng ngươi cũng theo họ Du đi, gọi ngươi là Du Giang đi, ngươi cảm thấy như thế nào? Giang trong Hà Giang.”
“Được.” Du Giang vẫn giống như trước, hắn lạnh lùng gật đầu.
Điền Đường có lòng muốn nói thêm vài câu với hắn, nhưng khi nàng nói đến chuyện không liên quan với hắn, thì Du Giang gần như cũng không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện, mà chỉ có thể nói ra vài chữ để đáp lại vấn đề mà Điền Đường đang nói, cho dù là nàng, cũng thật sự là không thể nhịn được, sau đó nàng liền mang theo Du Giang đi đến trường học.
Lúc Điền Đường đi qua, Du Ninh vẫn đang dạy học, nàng đã để cho Du Giang ngồi ở trong phòng làm việc một lát, sau đó liền chờ Du Ninh trở về.
Trong quá trình này, Điền Đường cũng đã thuận tay giúp nàng sửa lại mấy phần bài thi, mà Du Giang thì ở một bên vẫn không hề nói thêm bất kỳ một lời nào, nhìn giống hệt như là một người gỗ đang tản ra khí lạnh.
Lúc Du Ninh trở về, nàng đã cảm nhận được một luồng khí kỳ quái ở góc nhỏ mà Điền Đường đang ở, sau đó nàng cũng đã liếc mắt một cái là liền có thể nhìn ra được sự đặc biệt của Du Giang, nàng đã cười rồi tiến lên nói chuyện với Điền Đường: "Thân phận của hắn là gì?"
Điền Đường nghiêm túc nói: “Vị này, chính là thợ thủ công toàn năng, Du Giang.”
Du Ninh nhìn vẻ mặt của Điền Đường, nụ cười càng ngày càng trở nên sâu hơn: "Nhìn hắn như vậy, hình như hắn không vui lắm hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận