Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 192 -




Lần trước, khi Lâm Thành Phúc lớn tiếng gọi như thế này, nàng chỉ đang suy nghĩ nên sắp xếp như thế nào cho người này, lúc đó nàng cũng không có quá để cách thức xưng hô này, lúc này khi nàng lại nghe thấy được, liền cảm thấy cách xưng hô này vô cùng lạ lẫm, hơn nữa không hiểu vì sao nó lại mang đến một loại cảm xúc giống như là nàng đang xem Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy.
Nàng cảm thấy mình không hề thích hợp với phong cách cổ xưa này.
"Cái kia, chúng ta có thể thương lượng một chút, ngươi xem thử xem có thể đổi cách xưng hô khác được không?"
"Vậy thuộc hạ nên xưng hô như thế nào với người?"
Điền Đường nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ngươi có thể gọi tên ta, hoặc ngươi cũng có thể gọi ta là thần sứ giống với những người khác."
So với cách gọi "chủ tử" đã được định sẵn trong đầu nàng, thì "thần sứ" vẫn là cách xưng hô tương đối quen thuộc với nàng.
Thấy Lâm Thành Phúc vẫn đang suy tư, Điền Đường lại mở miệng: "Chẳng qua cách gọi thần sứ này quả thực không thích hợp khi gọi ở bên ngoài thôn thôn Điền gia, cho nên ở bên ngoài ngươi có thể gọi ta Điền Đường là được, người làm việc lớn thì không nên so đo những thứ này làm gì."
Nói ra những lời này rppof, Lâm Thành Phúc lập tức lộ ra nét mặt đã hiểu: "Được!"
Điền Đường thở phào nhẹ nhõm, nàng đang định xuống xe ngựa, liền đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Ta sẽ không xuống xe ngựa, nghe nói ngày hôm qua ngươi đã đi một chuyến đến huyện Khê Lâm vẫn không có kết quả tốt, vừa vặn lúc này chúng ta cùng đi đến huyện Khê Lâm đi."
Lâm Thành Phúc ngạc nhiên: "Nhưng Chu thúc vẫn đang chờ ngài đến."
"Không có việc gì."
Điền Đường xoay người, kéo một người từ trong xe ngựa ra, "Kêu Chu Phong Mộc tới chơi với cha hắn, chúng ta đến huyện để làm chính sự."
Lúc này Lâm Thành Phúc mới phát hiện thì ra Chu Phong Mộc cũng ở trên xe ngựa.
Mà Chu Phong Mộc đột nhiên bị đưa xuống xe ngựa, vẻ mặt hắn cũng đã hiện rõ vẻ không vui: "Ta muốn ở lại học đường học tập, ta muốn thi lên lớp lá!"
"Không được, ngươi phải dạy cho cha ngươi mấy văn tự đơn giản kia."
Điền Đường nghiêm túc nói, nhìn thấy Chu Phong Mộc vẫn để lộ ra vẻ mặt tức giận, nàng đã tiếp tục nói, "Chỉ cần người chỉ dạy cho cha của mình, mặc kệ trở về khi nào, ta đều sẽ cho ngươi làm một bài kiểm tra riêng ."
Sắc mặt của Chu Phong Mộc ngày lập tức đã chuyển từ âm u sang vui vẻ: "Thật sao?"
Điền Đường liền gật đầu: "Thật."
"Vậy chúng ta ngoắc tay đi!"
Lâm Thành Phúc nhìn thấy hắn như vậy, vội vàng muốn ngăn hắn lại, kết quả là Điền Đường đã vươn tay kéo Chu Phong Mộc lại.
Sau đó dưới vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ của Điền Đường, hai người hoàn thành thỏa thuận.
"Ngươi đã nói như vậy rồi, không được lừa gạt ta đâu đấy."
Lúc buông tay ra, cả người của Chu Phong Mộc dường như đều tràn đầy sức sống hơn, sau đó hắn liền xoay người chạy về nhà, chạy hai bước, nhảy một bước, sau khi về đến nhà, "Cha, cha, ta lại tới nữa rồi đây!!"
Lâm Thành Phúc ngơ ngác nhìn Chu Phong Mộc chạy trở về, sau đó lại quay đầu nhìn Điền Đường.
Điền Đường vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở nơi đó, nhìn thấy Lâm Thành Phúc chớp mắt nhìn mình: "Ngươi chưa từng nhìn thấy hài tử hẹn ước bằng cách ngoắc tay sao?"
Nói xong, Điền Đường liền xoay người vào bên trong xe ngựa, sau khi đưa lưng về phía Lâm Thành Phúc liền để lại cho Lâm Thành Phúc một câu: "Cũng đã đến lúc rồi, chúng ta cùng đi đến huyện đi, nếu hiện tại không đi thì sẽ muộn mất."
Lâm Thành Phúc khi nghe được những lời này, rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Lúc trước khi hắn vừa nhìn thấy Điền Đường, người này đều toát lên vẻ thành thục ổn trọng, hơn nữa sau đó nàng cũng đã dễ dàng tiêu diệt ổ thổ phỉ ở gần trấn Phong Thu kia, thậm chí trong cả quá trình cũng không hề tiết lộ bất cứ cái gì liên quan đến trấn Phong Thu, làm cho hắn đã có một cách nhìn khác về Điền Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận