Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 712 -




Chương 712:
“Bà bà này đã lớn tuổi như vậy, vất vả như vậy cũng không mệt hay sao?” Điền Thanh Thảo có chút lo lắng.
"Không đâu," Điền Hồng Thảo lắc đầu, "Không chỉ là không biết mệt, hơn nữa nghe cháu gái của bà ấy nói, hiện tại trạng thái tinh thần của ba bà so với lúc trước còn tốt hơn, đôi lúc học tập, thật sự sẽ khiến người ta trở nên tự tin hơn."
Nói tới đây, Điền Hồng Thảo theo bản năng liền nhìn Điền Đường.
Điền Đường và Điền Hồng Thảo nhìn nhau, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Có liên quan đến chuyện học tập, đại khái không có người nào hiểu rõ hơn so với Điền Hồng Thảo, dù sao nàng đã từng là là một thành viên muốn buông bỏ, cũng may cuối cùng đã kiên trì, rốt cuộc cũng đã đạt được kết quả tốt.
Điền Hồng Thảo thấy ý cười trong mắt của Điền Đường, trong lòng lại hạ quyết tâm.
Có lẽ là lần trao đổi ban đầu với Điền Đường, mỗi khi nàng nhớ tới Điền Đường, trong lòng luôn có rất nhiều cảm xúc trào ra, nàng không thể tưởng tượng, nếu lúc trước nàng thật sự lựa chọn một con đường khác, hiện tại sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hẳn là cũng sẽ sống rất tốt, dù sao cũng có Điền Đường ở đây, nàng nhất định sẽ là người được chiếu cố.
Nhưng nàng như vậy, tuyệt đối cũng không có độc lập tự chủ như hiện tại, không thể tự tin giống như hiện tại để quyết định được tương lai của mình.
"Đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian trước trong xưởng dệt đã có một người bị sa thải? Chuyện này là thật hay giả vậy?" Điền Thanh Thảo tò mò hỏi, trông mong nhìn hai người Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo.
Trong khoảng thời gian này, các tỷ muội đều có sự nghiệp của riêng mình, Điền Thanh Thảo đi theo Ứng Liên, tuy rằng cũng đã trưởng thành hơn không ít, nhưng bởi vì được chiếu cố, vẫn duy trì được tâm tính hồn nhiên, không mất đi lòng hiếu kỳ của bản thân đối với sự vật ở bên ngoài.
Thấy Điền Thanh Thảo hỏi, Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo đều đã nở nụ cười: "Ngươi nha, lúc nào cũng tò mò.”
Điền Đường cũng ngẩng đầu, tò mò nhìn mấy người họ.
Điền Đại Nữ ngồi bên cạnh Điền Đường cười rồi xoa xoa tóc của Điền Đường, nàng chủ động nói: "Chuyện này cứ để ta nói, quả thật có một chuyện như vậy, người nọ ngay từ đầu đã vào xưởng dệt, không có trải qua kỳ thi, tuy rằng ngay từ đầu tiểu muội đã nói, nếu có người ở trong xưởng không chăm chỉ sẽ bị sa thải, nhưng thời gian dài như vậy, tất cả mọi người đều rất cố gắng, cũng không ai dám lười biếng đùa giỡn, nàng cũng cho rằng quy định này vô dụng, liền bắt đầu lười biếng.”
Điền Đại Nữ nói xong, khe khẽ thở dài một tiếng: "Ngay từ đầu nàng lười biếng cũng rất bí mật, còn có chút tiết chế, quản sự cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng nàng thấy không có ai chú ý đến, liền càng ngày càng lớn mật, thậm chí có một lần còn làm hỏng mộy tấm vải, quản sự không thể nhịn được nữa, nói với Kim Hoa tỷ một tiếng, liền sa thải nàng.
“Chuyện này Kim Hoa đã báo cáo cho ta.” Điền Đào Hoa cũng mở miệng, “Sau khi sa thải, nàng còn náo loạn một hồi, vừa lúc đó trong lồng đột nhiên có không ít người bị nhốt, nàng bị dọa nhảy dựng lên, cũng không dám náo loạn nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, Điền Đào Hoa nhịn không được liền cười ra thành tiếng.
Điền Đường cũng không nghĩ tới trong đó lại còn có vấn đề như vậy, hơn nữa lại là chuyện nhốt người trong lồng lại giống như là chó ngáp phải ngáp phải ruồi, nàng cũng nhịn không được mà liền bật cười: "Coi như là nàng tự làm tự chịu, về sau những công xưởng cùng với nhà xưởng này vẫn là dựa theo quy tắc hiện tại đẩy mạnh đi, Đào Hoa tỷ cùng với Hồng Thảo tỷ, làm phiền các ngươi rồi.”
"Đây là việc mà chúng ta nên làm," Điền Đào Hoa cùng với Điền Hồng Thảo liếc nhau, đồng thời nhìn Điền Đường, "Ngươi mới đúng, trong khoảng thời gian này đã vất vả ngươi, cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta, khiến bá tánh của trấn Thần Linh một cuộc sống hạnh phúc."
"Cùng nhau cố gắng, mọi người mới có thể đều trở nên tốt hơn," Điền Đường nói, giơ chén của trong tay mình lên, "Lấy trà thay rượu, cạn ly!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận