Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1304 -




Yến Mãn theo bản năng hô một tiếng: "Điện hạ..."
Hắn chưa kịp nói thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói vui vẻ.
“Dật Nhi—“
Yến Mãn lập tức đứng sang bên cạnh, đợi người kia đi tới liền quỳ xuống: “Thái Tử điện hạ, thiên tuế thiên thiên tuế!"
“Yến Mạn, đứng dậy đi, thân thể khỏe hơn chưa?” Thái Tử tiến lên một bước đỡ Yến Mạn dậy, vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Dật nhi đúng là chả biết nặng nhẹ gì cả, ngươi chỉ cưỡi ngựa thôi đã phạt nặng như vậy có đáng không, cho dù muốn đánh hắn cũng không dặn bá tánhh nhẹ một chút. Khi đó chịu đòn thật vất vả cho ngươi nhiều rồi!"
"Đa tạ Thái Tử điện hạ quan tâm, thần da dày thịt béo nên cũng không có vấn đề gì, tiểu điện hạ phạt cũng là theo quy củ." Yến Mãn khom người nói.
“Không sao là tốt rồi, nếu như đánh hỏng ngươi nhất định Dật Nhi sẽ khó chịu.” Thái Tử dáng người gầy gầy, lúc cười lên có phần ôn hòa làm mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu.
Yến Mãn không dám làm trái quy củ, lại hành lễ với Thái Tử lần nữa rồi chủ động lui xuống, nhường không gian lại cho hai cha con.
Sau khi Yến Mãn rời đi, Thái Tử cười nhìn Tần Dung Dật “Dật nhi, chuyện thành Thần Linh vừa rồi ngươi xử lý tốt lắm, vừa rồi Hoàng gia gia trước mặt ta cũng khen ngợi ngươi, còn nói rằng ngươi là người mà hắn để tâm nhất, sau chừng ấy năm vẫn là Hoàng gia gia thương ngươi nhất."
“Sao hôm nay phụ vương lại có thời gian đến đây vậy?” Tần Dung Dật hỏi.
“Tiểu tử này, ngươi từ nhỏ đã như vậy, luôn thích ở một mình.” Thái Tử cười lắc đầu rồi chỉ vào phủ, "Vẫn là Hoàng gia gia cưng chiều ngươi nhất, người nói muốn có một cái sân, không nói gì liền sai bá tánhh ra một cái sân, còn cho người làm một tấm biển "Dật” liền khiến người bình thường đi qua thấy ngự bút là không dám lại gần."
Từ đầu đến cuối Thái Tử nói chuyền đều nhắm vào hắn ta, thậm chí còn không có chút ẩn dụ nào.
Tần Dung Dật bình tĩnh nói: "Phụ vương, Hoàng gia gia có nhắc tới thành Thần Linh sao?"
Thái Tử nở nụ cười càng lớn, không chút do dự thừa nhận: "Chẳng phải sao, hiện tại bên ngoài đều đồn rằng ở thành Thần Linh có người sở hữu năng lực thần thông quảng đại, gần đây con lại là người hay đến thành Thần Linh nhất, mau nói cho phụ vương biết thành Thần Linh như thế nào, để phụ vương đi dỗ Hoàng gia gia của con vui vẻ."
Tần Dung Dật ngước mắt lên.
Thái Tử khoác vai hắn, nhỏ giọng nói: "Người ngoài gọi ngươi là tiểu điện hạ, nếu không có sự cho phép của Hoàng gia gia ngươi thì ai dám kể lể, cứ tin phụ vương ngươi, Hoàng gia gia tuổi lớn rồi vẫn còn thích náo nhiệt, nếu không thì sinh nhật thứ 16 của ngươi lại đến phủ Thạch Khẩu để chúc mừng đâu, phụ vương biết ngươi tuy thông minh nhưng lại không biết làm nũng, cứ để chuyện này cho phụ vương được không?"
Tần Dung Dật bất lực, hắn biết nếu bản thân sớm không thực tế thì không biết phụ vương sắp tới sẽ gây ra chuyện gì.
Hắn vốn thông minh nên từ nhỏ đã biết cách đối nhân xử thế từ việc đọc sách, tiến lùi đều chừng mực, nắm chắc rồi mới làm nên trong cuộc đời của hắn, người duy nhất không có chừng mực chính là vị phụ vương này.
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã.” Tần Dung Dật nói rồi sai người đi chuẩn bị bàn ghế cùng đồ trà bánh, sau khi đồ lên thì mới kể lại những gì đã xảy ra khi còn ở phủ Thạch Khẩu.
Tần Dung Dật thuần thục kể rành mạch câu chuyện từ đầu đến cuối, cũng không thêm thắt thổi phồng điều gì, ngay cả lần này cũng vậy.
Thường thì chỉ cần kể một đoạn nhỏ, Thái Tử sẽ rời đi vì cảm thấy buồn ngủ rồi tự động thêm thắt phần còn lại, biến câu chuyện nhạt nhẽo thành một câu chuyện có đủ yếu tố kịch tính.
Nhưng lần này, Thái Tử không có rời đi, ngược lại là những tên lính ngoài viện thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng trầm trồ khen ngợi khiến họ đều thất thần nhìn nhau trước tình huống chưa từng có này.
Thái Tử lại hô to một tiếng: "Chiêu khích tướng này được đấy!"
Tần Dung Dật: "...Phụ vương, người đó đến từ thành Thần Linh."
“Ừm ờ…Dật nhi tiếp tục kể đi,” Thái tử lại ngồi xuống lần nữa, lúc này trên mặt hết sức hưng phấn, không nhịn được nói, "Ngươi xem người ở thành Thần Linh có phải rất thú vị không?"
Ánh mắt của Tần Dung Dật nhìn qua.
Thái tử lập tức mím môi: "Ừm, kế… Thôi tiếp tục đi!"
Tần Dung Dật chỉ có thể tiếp tục kể, khi nói đến “Phép khích tướng” của đối phương hắn liền nhận thấy sự khác thường liền dùng cung tiễn hạng nặng để dò xét chuyện.
"Dật nhi, trước đây con là người như vậy sao?" Thái Tử không nhịn được lại hỏi: "Chỉ là một tiểu cô nương thôi mà cũng phải dùng tên bắn sao? Lỡ nàng ta bị thương thì sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận