Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 338 -




Phạm vi khu vực an toàn của trấn Thần Linh là 100 km vuông, nếu là dựa theo phương thức an trí dân cư hiện đại, cũng đủ để cho mấy chục vạn người cư trú, thả cũng đủ thoải mái.
Lâm Thành Phúc đứng ở một bên, nhìn tờ giấy trắng ở trước mặt Điền Đường: “Nếu như ta nhớ không lầm thì bốn cái huyện thành này, huyện Khê Lâm cùng huyện Dương Nam đều thuộc phủ Lâm Xuân, huyện Nhạc Vinh cùng huyện Phúc Tuyền thuộc phủ Tân Hà phủ, lấy phủ Lâm Xuân làm trung tâm trên từ giấy này, Khê Lâm, Dương Nam, Nhạc Vinh, Phúc Tuyền vừa văn ở vào tứ phương đông nam tây bắc, cho nên Thần Sứ đại nhân muốn lấy bốn cái địa phương này làm thứ dẫn đường, nhất cử đoạt được phủ Lâm Xuân?”
Lời này của hắn vừa được nói ra, Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh đều khiếp sợ mà nhìn hắn, sau đó ánh mắt nghi hoặc dừng ở trên người Điền Đường, muốn nhìn Điền Đường để xác nhận lời mà Lâm Thành Phúc nói ra rốt cuộc là thật hay là giả.
Sau khi Điền Đường cười gật đầu, hai người đều há to miệng, trong ánh mắt là sự khiếp sợ không thể nào kiềm chế được.
“Từ từ, đây chỉ là một tờ giấy bình thường, không phải bản đồ đặc sắc mà thôi, nhiều lắm chính là có tên nào đó vẽ vòng lên trên, ngươi rốt cuộc là như thế nào mà nghĩ ra những thứ này?” Lý Nhị Trụ cầm tờ giấy ngó trái ngó phải xem lên xem hạ xem xuống, đều nhìn không ra nơi nào có cơ quan, mặc kệ hắn thấy thế nào, đây đều là một tờ giấy bình thường không có gì kỳ lạ.
“Nghĩ đến tự nhiên nghĩ đến, không thể nghĩ được cũng tự nhiên không nghĩ ra,” Điền Đường mỉm cười, nhìn Lâm Thành Phúc nói: “Xem ra lựa chọn của ngươi đối với thuộc tính của ba điểm cộng kia vào trước đó là chính xác, nếu ngươi đã đoán được, ta liền không nói nhiều, lần này mời các ngươi lại đây, là muốn cho các ngươi làm một vài chuyện.”
Lâm Thành Phúc lập tức khom người nói: “Thỉnh thần sứ đại nhân phân phó.”
Điền Đường lấy lại bản giấy vẽ từ trong tay Lý Nhị Trụ lại đây, đặt ở trên bàn trước mặt hai người, bút chì ở trong tay vẽ một vòng tròn ở trên chữ huyện Khê Lâm: “Bắt đầu xuống tay từ huyện Khê Lâm, những người đến trấn Thần Linh trong khoảng thời gian này, ta yêu cầu đổi đến nhà ở của bọn họ.”
Dựa theo thiết lập của trò chơi, ngoại trừ những căn nhà gỗ đã có sẵn ở thôn Điền gia từ lúc mới đầu, những căn nhà lúc sau mới được thu nạp vào trong phạm vi khu vực an toàn nguyên bản không thuộc về Điền Đường, trừ phi chủ nhân của căn nhà đó chủ động nhượng lại nhà ở, nàng mới có thể trở thành chủ nhân của nhà ở.
Nhưng đó là những căn nhà ở trong phạm vi của khu vực an toàn.
Nàng muốn thử xem nếu nhà ở của đối phương không ở trong phạm vi khu vực an toàn, ở dưới tình huống những chủ nhân của nhà ở gật đầu, những căn nhà này có thể thuộc về danh nghĩa của cô hay không, trở thành tài sản cố định của nàng hay không.
Nếu như có thể, nhiệm vụ [phủ Lâm Xuân] này sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Lâm Thành Phúc và Lỗ Anh gật đầu cùng một lúc, mang theo nhiệm vụ xoay người ra cửa.
Chỉ để lại một mình Lý Nhị Trụ ở lại.
Điền Đường bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi còn có việc gì sao?”
Lý Nhị Trụ gãi gãi mặt, trên khuôn mặt lộ ra biểu tình ngượng ngùng: “Kỳ thật ta cũng rất trung thành, cái kia……”
Điền Đường mỉm cười nói: “Được rồi, ta biết ngươi cũng đủ trung thành, nhưng chuyện này không phải chuyện ta có thể làm chủ, nhưng mà ngươi cũng có thể đi điều chỉnh lại mình, chờ ngươi nghĩ thông suốt, có lẽ tự nhiên liền có thể đạt tới tiêu chuẩn, ta bảo đảm một khi có tin tức lập tức thông báo cho ngươi.”
Lý Nhị Trụ nhẹ nhàng thở ra: “Được, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể làm được!”
Sau khi Lý Nhị Trụ rời khỏi, Điền Đường suy tư trong chốc lát.
Thật ra nàng cũng không quá để ý đến vấn đề độ trung thành này kia, dù sao chỉ cần bàn tay vàng của nàng không có biến mất, người đi vào trấn Thần Linh đều tuyệt tối không sẽ phản bội rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận