Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 160 -




Lý Nhị Trụ và Vương Nhất trong lúc bận rộn thì họ bớt chút thời gian để ngồi xổm bên ngoài đại sảnh giao dịch khoảng nửa ngày, thời gian nửa ngày này, hai người bọn họ liền chuyên chú nhìn mấy người bị nhốt ở bên trong lồng sắt.
Hai người bọn họ đã từng là người ở trấn trên, vậy nên bọn họ cũng quen thuộc với những kẻ lưu manh trong thị trấn.
Trùng hợp là, mấy người hiện tại bị nhốt trong lồng sắt chính là người quen của Lý Nhị Trụ và Vương Nhất, hơn nữa họ từng có cùng chung chí hướng, chẳng qua sau đó bởi vì không hợp nhau nên mỗi người đi về một ngả.
Sau đó, trong một lần ngoài ý muốn Lý Nhị Trụ đã nhìn thấy Điền Đường từ trấn Phong Thu dẫn người rời đi, lúc đó hắn đã có tâm tư không tốt, nên đã lặng lẽ đi theo, không nghĩ tới lúc này, liền có thể định cư ở thôn Điền gia.
Mà những người trước mặt này, lại lăn lộn ở trấn Phong Thu được mấy tháng.
Mấy người trong lồng dường như cũng đã nhận ra hai người bọn họ, họ nắm chặt nắm đấm rồi đập mạnh vào lồng
“Lý ca, ta thật không nghe được.”
“Hừ, thật sự không nghe được, thật đáng thương.”
Lý Nhị Trụ thở dài một tiếng, vẻ mặt Vương Nhất đầy khó hiểu, hắn liếc mắt nhìn Lý Nhị Trụ: "Lý ca, sạo gần đây, ta cũng không thấy ngươi không gây sự nha."
Lý Nhị Trụ nắm tay gõ lên đầu Vương Nhất một cái: "Nói cái gì vậy, ta hiện tại là học sinh lớp chồi."
Vương Nhất bĩu môi, liền biết Lý Nhị Trụ lại đang khoe khoang.
Nhìn Lý Nhị Trụ đắc ý lại có chút tự mãn, trong lòng hắn cũng nổi lên nghi hoặc: "Lý ca, lúc trước có phải ngươi đã từng gặp qua bọn họ rồi hay không?"
Biểu tình Lý Nhị Trụ lập tức trở nên nghiêm túc rất nhiều: "Nói nhảm, ta làm sao có thể gặp qua bọn họ, ta chính là học sinh ngoan, nếu gặp qua bọn họ, ta nhất định sẽ khuyên bọn họ không nên gây sự."
"Thật sự như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, tất nhiên là thật, sự thật khó đổi." Lý Nhị Trụ nói chắc như đinh đóng cột, "Lại nói, ngươi xem bọn họ như vậy, ta nói với bọn họ, bọn họ có thể nghe theo ta sao?"
"Cũng đúng." Vương Nhất đối với những lời này cũng có chút tán thành, "Giống như lúc trước chúng ta khuyên ngươi đừng gây sự, kết quả Lý ca ngươi vẫn chính là bộ dạng muốn gây sự."
"Hừ, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại!" Hai người đến rồi đi, sắc mặt mấy người bị nhốt trong lồng kia của họ cũng càng trở nên khó coi hơn.
Các thôn dân có lẽ không hiểu được cảm giác bị nhốt ở trong lồng sắt rốt cuộc sẽ khó chịu cỡ nào, chỉ có Lý Nhị Trụ cùng với Vương Nhất đã từng bị nhốt qua, mới có thể hiểu được cảm giác này.
Tình cảnh trong lồng còn dày vò người khác hơn so với ở bên ngoài, ở bên trong, bọn họ nghe không được một chút âm thanh, cũng không ai nói với bọn họ rằng họ sẽ ở trong đó khoảng bao lâu, trong ba ngày này, bọn họ thậm chí còn có cảm giác bị cả thiên hạ bỏ rơi.
Ở trong lồng sắt, những thứ tồn tại còn lại chỉ là sự cô đơn mù mịt không tìm được lối thoát.
Vậy nên, khi kết thúc đoạn thời gian ở trong lồng sắt, khoảnh khắc được rời khỏi đó, điều khiến họ cảm thấy may mắn nhất là được nghe lại những âm thanh từ bên ngoài, trong khoảnh khắc đó, bọn họ thậm chí có cảm giác rằng mình đã chết rất nhiều lần để rồi được sống lại một lần nữa.
Lý Nhị Trụ cùng Vương Nhất vốn dĩ cũng đã trở thành một con người mới, cùng với việc lúc trước bọn họ cũng bị nhốt ở lồng sắt khoảng ba ngày đã khiến họ không thể nào quên đi.
Cũng là bắt đầu từ khi đó, bọn họ đều vô cùng kính sợ thôn Điền gia
Nhưng đối với Điền Đường mà nói, những chuyện này đều trở thành thói quen hàng ngày.
Lúc ban đầu thôn Điền gia cái gì cũng không có, không có một căn phòng tốt, không có thức ăn, cũng không có cái gì để mặc, thế nhưng sau khi dõi theo sự phát triển của thôn Điền gia, sự tồn tại của ruộng tốt cùng với xưởng dệt, trực tiếp giải quyết những vấn đề khó khăn ở nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận