Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 430 -




Nhưng hai ngày nay, nàng lại hủy việc tuần tra, cho nên nàng mới cố ý hỏi Từ Triết về tình trạng của hai ngày qua.
“Trước mắt vẫn chưa xảy ra.”
Từ Triết lắc đầu, “Nhưng sau này nếu xảy ra nữa, cũng không nên nhẹ nhàng như vậy với bọn họ.”
"Được, lần này cứ coi như là ta cho bọn hắn thêm cơ hội, nếu như lần sau vẫn không hối cải được như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải đem những người đó giữ lại.”
Điền Đường nhìn các công nhân vẫn đang làm việc ở ngoài cửa chính, "Tương đối mà nói ta càng tin tưởng tính tình của bọn họ vốn là thiện lương, nếu như có thể trải qua những ngày tháng tốt lành, chỉ sợ không có ai nguyện ý từ bỏ nó mà thôi."
Từ Triết nhìn Điền Đường, hắn nghiêm túc nói: "Thần sứ đại nhân đúng là rất lợi hại..”
"Từ sư gia lại khen sai nữa rồi."
Điền Đường mỉm cười, "Ta chỉ là làm những chuyện mà ta có thể làm mà thôi, thực ra cũng giống như bây giờ, nhìn bọn họ đang cố gắng làm việc như vậy, tâm tình của ta cũng sẽ tự giác mà tốt lên, ta có năng lực như vậy, vì sao lại không đi làm chứ?"
Từ Triết cũng nhìn tình huống ở ngoài cửa, nhìn đám người vẫn đang làm việc đầu thì vẫn đầy mồ hôi, lại vẫn tươi cười như cũ, đột nhiên hắn cũng đã hiểu được lời mà Điền Đường đã nói.
Trong lòng hắn cũng có dân chúng, nhưng hắn lúc nào cũng suy nghĩ đến những điều lớn lao hơn, hắn đã nghĩ đến Hải Thanh Hà Yến, Tứ Hải Thái Bình, thỉnh thoảng cũng sẽ quên đi ngụ ý chân chính của mấy chữ này, thực ra bọn họ cũng chỉ là một đám dân chúng bình thường.
Đặc biệt nếu đứng ở chỗ này mà nhìn, nhìn con đường ở trước mắt càng ngày càng trở nên bình thường, đó cũng là một loại cảm giác hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của mọi người càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng sẽ vì những chuyện đó mà cảm thấy xúc động, đôi khi để cho người khác sống một cuộc sống bình thường đối với họ cũng là chuyện hạnh phúc.
Điền Đường dựa vào cạnh cửa.
[Khu an toàn của Huyện Dương Nam có thể khai thác: 100 mét vuông, người chơi có muốn khai thác hay không?]
Khu an toàn này?
Trong lòng của Điền Đường cũng đã mang theo một chút nghi hoặc, sau đó nàng đã mở bản đồ của khu an toàn ra, rất nhanh liền phát hiện được khu an toàn của nhắc nhở lần này, rồi liếc mắt một cái để nhìn ngang nhìn dọc, cũng giống như là đang nhìn từng đường thẳng vậy, nhưng chỉ cần nàng có thể phóng đại một chút, là có thể nhìn thấy rất rõ khu an toàn chưa bị khai thác cũng bao gồm đều cả con đường của huyện Dương Nam.
Nghiêm túc mà nói thì phần này cũng không thuộc về nàng, nhưng nàng lại nhờ người khác đến để sửa chữa.
Thật đúng là một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Một khi bao phủ toàn bộ khu an toàn này, cho dù là nàng ở huyện Dương Nam, không có đủ quyền lực để khống chế, nhưng chỉ cần đứng ở trên đường, quyền hạn của nàng liền có thể phát huy tối đa, mà phần lớn thời gian, ngoại trừ những mâu thuẫn của gia đình, trên cơ bản đều sẽ phát sinh ở trên đường.
Nghĩ như vậy, Điền Đường cũng không hề có chút do dự liền lựa chọn khai thác, đồng thời nàng cũng đã lựa chọn che giấu kết giới của khu an toàn.
Lúc trước ở huyện Khê Lâm, nàng cũng đã lựa chọn phương thức tương tự để che giấu khu an toàn, đồng thời nàng cũng đã mở ra kết giới của khu an toàn, để cho tất cả những người đã tiến vào khu an toàn đều có thể cảm nhận được những tác động khác nhau ở bên trong và ngoài khu an toàn, từ đó sâu trong tận đáy lòng của bọn họ đối với sự tồn tại của khu an toàn, hoặc là nói đối với sự tồn tại của thần linh cũng bắt đầu cảm thấy tín nhiệm hơn, họ cũng sẽ nguyện ý chủ động rời khỏi huyện Khê Lâm để đi tới trấn Thần Linh.
Mà ở huyện Dương Nam, ngoại trừ các nhà trọ ra, tất cả khu an toàn mà Điền Đường sở hữu đều là đường xá, bất kể là để cho khu an toàn vẫn lộ rõ ra bên ngoài hoặc là che giấu đi đều sẽ không phải là cách phù hợp. Thay vào đó, nếu cứ để cho khu an toàn bao phủ một cách lặng lẽ lại cũng là một cách thức rất phù hợp với tình huống hiện tại của nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận