Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 245 -




Đi trấn Thu Phong là lựa chọn của chính bản thân hắn, nếu nói hắn hoàn toàn từ bỏ việc học ở thôn Điền gia, điều này là không có khả năng, dù sao tương lai thôn Điền gia ra sao, mắt thường cũng có thể thấy được, từ bỏ việc học tập ở nơi đây, lựa chọn này thật sự rất khó.
Hắn ôm chồng sách, trong mắt nhiều thêm vài phần ý cười thỏa mãn: "Không ngờ thần sứ đại nhân đã sớm có chuẩn bị.”
"Không phải ta sớm có chuẩn bị, là ngươi lựa chọn chúng," Điền Đường chăm chú nhìn hắn, "Ngươi rất thông minh, nói vậy tự học cũng không có vấn đề. Nếu trong quá trình này có vấn đề gì, có thể viết thư trở về bất cứ lúc nào, đừng tưởng rằng đi thị trấn Phong Thu là có thể trốn tránh việc học tập, ngươi đừng quên bây giờ ngươi là học sinh lớp chồi, cũng đừng kéo chân sau học sinh lớp chồi."
Lâm Thành Phúc ôm sách càng chặt hơn: "Ta chắc chắn sẽ không kéo chân sau!"

“Xuyên Tử, ngươi có cảm thấy trấn Phong Thu này là lạ không?”
"Ta nói này Đại Hổ, ngươi làm việc thì cứ làm việc đi, trấn Phong Thu làm sao lại là lạ?"
Trong khoảng thời gian xây dựng tường thành, mọi người ngồi ở góc tường nói chuyện, trong tay mỗi người cầm một củ khoai lang cùng một chén cháo khoai tây cải trắng, mỗi người đều có thể lấy được một ít đậu tương xào.
Trước khi đến thị trấn Phong Thu, bọn họ thậm chí đã tuyệt vọng, ban đầu tới nơi này cũng dự định ăn no một bữa, không nghĩ tới trấn Phong Thu cho bọn họ nhiều hơn so với tưởng tượng.
Thời điểm vừa tới, trong đầu tất cả mọi người đều là ăn, ban ngày làm việc xong, buổi tối đến liền đi ngủ, ai cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề khác.
Một thời gian sau, bọn họ làm quen với tiết tấu làm việc của trấn Phong Thu, ngoài làm việc rất nhiều ra thì cũng có thời gian thở dốc và nói chuyện phiếm.
"Ta cảm thấy rất kỳ quái," Đại Hổ giật giật thân mình, ngồi ở trên tảng đá bên kia, cắn một miếng khoai lang lớn, vừa ăn vừa nói chuyện, "Cái trấn Phong Thu này nhìn cũng không lớn, xây tường thành liền không nói tới, nhưng làm sao lại có nhiều lương thực như vậy?”
"Có ăn là tốt rồi, ngươi nghĩ đến những thứ kia làm cái gì?" Xuyên Tử nghiêng người, cẩn thận uống một ngụm cháo nóng.
"Không phải bởi vì nhàn rỗi sao, dù sao cũng nhàn rỗi, tán gẫu một chút thì làm sao chứ," Đại Hổ nói, đứng dậy rồi ghé sát vào chút, ngữ khí cực kỳ cẩn thận nói, "Ta nói cho ngươi biết, ta nghi ngờ phía sau trấn Phong Thu này có người.
“Ý ngươi là sao? "Xuyên Tử đột nhiên sinh ra tò mò.
"Còn sao nữa, vừa nhìn không phải đã hiểu rồi sao," Đại Hổ cười hắc hắc, quơ quơ khoai lang cùng cháo trong tay nói, "Đầu tiên, nói đến những lương thực này đi, chúng ta có nhiều người như vậy, mỗi người đều có thể ăn no, chuyện này cũng không dễ dàng.”
Khuôn mặt ngăm đen của Xuyên Tử cũng gật đầu: "Đúng vậy.”
"Còn nữa," Đại Hổ ghé sát vào, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay của Xuyên Tử, "Nhìn người kia kìa, người kia trẻ tuổi như vậy, nhìn hắn nhiều lắm thì cũng mới 15 16 tuổi, tiểu hài tử này, hiện tại đã là giám sát của chúng ta, khẳng định không thể là người bình thường nha.”
Xuyên Tử theo phương hướng của Đại Hổ chỉ mà nhìn lại, cũng thấy được người trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
“Người thanh niên này lúc trước hình như không có ở đây, nam nhân lớn hơn hắn lúc trước kia cũng đã rất lâu không gặp.” Xuyên Tử nói, cũng có chút hoang mang.
"Không phải ta đã nói rồi sao, sau lưng có người, người kia nhất định phụ trách bẩm báo với người phía sau," Đại Hổ nói, lại là cười hắc hắc một tiếng, đột nhiên có chút sửng sốt nhìn về phía xa, "Xuyên Tử ngươi xem kìa, người nọ có phải người mang chúng ta đến trấn Phong Thu trước đó không?"
Xuyên Tử thò người ra, híp mắt nhìn, rất nhanh liền xác nhận thân phận của đối phương: "Đúng đúng đúng, chính là hắn!"
Lúc này không chỉ có hai người chú ý tới, những người đang nghỉ ngơi còn lại cũng đều chú ý tới tình huống bên kia, không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ có thể lặng lẽ quét mắt qua nhìn một cái, lại quét mắt qua liếc một cái.
Mà hai người bên kia thì đang trò chuyện với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận