Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1320 -




Mọi người đứng trước mặt Điền Đường đồng loạt khom người: "Vâng, thần sứ đại nhân. ”
Điền Đường nâng đôi mắt lên: "Thành Thần Linh phát triển đến bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến với thế lực ba bên, nếu bây giờ có cơ hội như vậy, thì tốc chiến tốc thắng đi, bá tánh thiên hạ, chung quy vẫn là thuộc quyền quản lý của thành Thần Linh sẽ càng yên tâm hơn một chút.”
Lúc trước nàng vẫn không có tăng tốc mở rộng, chính là lo lắng bá tánh ở trong chiến tranh xảy ra chuyện, hiện tại thế lực ba bên vì mau chóng đoạt hạ thành Thần Linh, trực tiếp kéo tất cả binh lực mạnh nhất đến , thời gian công kích cũng vô cùng gấp gáp, như vậy ngược lại sẽ tạo ảnh hưởng nhỏ hơn một chút đối với bá tánh.
Nhưng chiến tranh như vậy cũng là tiêu hao cực lớn đối với ba bên, nếu như lần này thành Thần Linh không thể đại hoạch toàn thắng, để cho thế lực ba bên một lần nữa trở lại nguyên vị, nhất định bọn họ sẽ thu hoạch vật tư từ trên người bá tánh, binh lực một lần nữa trở nên lớn mạnh, đến lúc đó, cuộc sống của bá tánh thiên hạ sẽ không dễ chịu.
Sau khi Điền Đường đưa ra mệnh lệnh phân công, một nhóm người lặng lẽ rời khỏi thành Thần Linh, chạy tới các nơi phủ thành cùng huyện thành trong chiến giới mở rộng của khu mở rộng thành Thần Linh.
Hiện giờ tình thế thiên hạ biến ảo, ba bên công kích mãnh liệt như vậy, ai cũng không biết được cuối cùng ai thua ai thắng, tri phủ có thể ngồi vào vị trí kia, đều là nhân tinh, trừ phi chiến cuộc hiện ra mạnh yếu, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng đầu hàng.
Ý tưởng của Điền Đường là nắm lấy cơ hội hiện tại, dùng hết khả năng mở rộng phạm vi khu an toàn, không có phủ thành, huyện thành cũng có thể, vô luận như thế nào, đồng dạng quy mô chiến tranh lớn, không thể tới một lần nữa.
Phạm vi thế lực của thành Thần Linh bắt đầu từ Phủ Lâm Xuân, vừa vặn bị vây ở giữa các thế lực ba bên, lần này thế lực ba bên cùng tiến công, tiến hành công tích đối với thành Thần Linh, mà tường thành được chữa trị tốt có lực phòng ngự là có độ bền, công kích với quy mô lớn như vậy, cũng từng chút từng chút tiêu hao độ bền của tường thành.
Điền Đường chỉ có thể dùng hết khả năng lựa chọn mặt quan trọng, tiến hành sửa chữa lại tường thành có độ bền xuống mức thấp nhất, nhưng lại không thể chu đáo mọi mặt.
Cuộc công kích này dài đến nửa tháng, rốt cục, độ bền của một bên tường thành hướng về phía thế lực Nhân Vương cũng bị tiêu hao hết, lại bị công kích liên tục tổn hại, ầm ầm sụp đổ.
Nơi tường thành sụp đổ là công kích yếu nhất, cũng là nơi phòng thủ yếu nhất, cũng bởi vì vậy, Điền Đường cũng không có đặt trọng tâm chữa trị vào mặt này, ở nơi này độ bền của tường thành dần dần tiêu hao, nhưng dưới tình huống nàng lại không có nhiều thời gian đi chữa trị, nàng liền biết một chỗ tường thành này sụp đổ là chuyện sớm muộn.
Trong lòng đối phương cũng biết lực công kích của mình nhỏ yếu, cho dù bọn họ mang binh tiến vào thành Thần Linh, muốn thắng lợi cũng cơ hồ không có khả năng.
Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy tường thành sụp đổ, phản ứng đầu tiên của bọn họ là phái người truyền tin tức này ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều cảm thấy có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, tường thành đổ một chỗ, sẽ có chỗ thứ hai chỗ thứ ba, giống như lời đồn đãi lúc trước nói, tuy rằng bên trong thành Thần Linh có thần linh, nhưng cũng không phải không có nhược điểm, chỉ cần công kích của bọn họ đủ mạnh, muốn chiếm được thành Thần Linh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng không ai biết rằng đó chỉ là sự khởi đầu.

Chiến tranh kéo dài hơn một tháng, tổn thất cũng vẻn vẹn chỉ là người của thế lực ba bên, nhưng bất kể là bên nào cũng đều cảm thấy thành Thần Linh đã bị bức đến tuyệt cảnh, chỉ cần bọn họ cố gắng một chút, trong khoảng thời gian tới nhất định sẽ đoạt được thành Thần Linh.
Ai cũng không phát hiện, người của thế lực ba bên bị tổn thất càng ngày càng nhiều, binh lính lưu lại trên chiến trường cũng càng ngày càng ít.
Lần chiến tranh này quá mức gấp gáp, cơ hồ ở mỗi thời mỗi khắc đều đang đánh giặc, rất nhiều binh lính chỉ có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi tỉnh lại còn phải tiếp tục đánh, cũng không có ai phát hiện người bên cạnh mình luôn biến mất một cách không giải thích được.
Có lẽ bọn họ cũng có chú ý tới, nhưng bọn họ cho rằng đối phương là xảy ra chuyện ở trên chiến trường, buộc bản thân mình không cần nghĩ tới chuyện này.
Lúc này binh lính còn sống sót ở lại trên chiến trường, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút điên cuồng, chiến tranh không phải là thứ bọn họ muốn, nhưng ngoại trừ tiến công ra, bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận