Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 99 -




Sau khi Điền Đường mua 20 con gà con và vịt con từ huyện, đặt chúng vào căn cứ, những con gà con và vịt con này bắt đầu chậm rãi đi lại bên trong.
"Chúng ta sẽ cho ăn sao?"
“Không cần, từ hôm nay trở đi, chúng sẽ được người khác chiếu cố.”
“Giống như cây trồng trong mẫu ruộng kia sao?”
“Vậy chúng có thể lớn lên trong vòng ba ngày không?”
“Hẳn là không thể.” Bản thân Điền Đường cũng không có thể chắc chắn đáp án của vấn đề này.
Cây trồng trong ruộng của nàng sở dĩ lớn nhanh, chủ yếu bởi vì mảnh đất kia dùng kỹ năng trò chơi, hạt giống cũng là do trò chơi cung cấp, lúc này cho dù trồng hạt giống thường ở trong mảnh đất kia, tốc độ trưởng thành cũng không có các nào đạt tới ba ngày một lần.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, sau khi thả những gà con vịt con này xuống, qua một thời gian ngắn trong thôn hẳn là dần dần có thể có thịt ăn.
Điền Đường đứng ở bên ngoài căn cứ nuôi dưỡng nhìn vào bên trong, dù là nàng, cũng rất chờ mong thịt mỹ vị, trong khoảng thời gian này một ngày ba bữa ăn đều là ăn chay, ngay cả trứng cũng không có, trong miệng nhạt muốn chết, thật vất vả mới có thịt ăn, nhất định phải chăm sóc thật tốt.
"Tiểu muội, về sau chúng ta có phải có thịt ăn, có trứng ăn hay không?" Các tỷ muội đứng ở phía sau Điền Đường, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong.
"Ừ." Điền Đường gật đầu, "Chờ đám gà vịt này lớn lên, bắt đầu đẻ trứng, đại sảnh giao dịch sẽ có trứng gà tươi, thịt gà, thịt vịt."
“Thật tốt.” Điền Đại Nữ nói, đồng thời nuốt nước miếng.
Điền Đường cũng gật đầu: “Đúng vậy, thật tốt.”
Lúc đầu thôn Điền gia bị thổ phỉ đột kích sau đó trống vắng, đến bây giờ thôn Điền gia đã có hơn 200 người.
Ngay từ đầu tất cả mọi người cùng nhau tìm khắp toàn bộ thôn Điền gia, mới tìm được một ít đồ ăn miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng, đến bây giờ lại bắt đầu nuôi gà vịt, tất cả những thứ này, đều khiến cho Điền Đường cảm thấy vô cùng thành tựu.
Còn có một điểm, cũng là một điểm trọng yếu nhất, đó chính là kỹ năng Bào Đinh của nàng rất lâu rồi không có động tĩnh.
Lúc đầu nàng chỉ để ý tới mấy kỹ năng sinh hoạt kia, đi bắt một ít chuột, ếch, thời gian dài, luôn có thể giúp cho kỹ năng của Bào Đinh thăng cấp, nhưng kể từ khi thôn Điền gia bắt đầu phát triển, nàng chưa từng giết một con ếch cùng chuột nào.
Một mặt là do hai loại động vật chung quy không thích hợp đuổi tận giết tuyệt, đặc biệt là ếch, dù thế nào cũng được xem như là côn trùng có ích, nếu hiện tại đuổi tận giết tuyệt, chờ đầu xuân năm sau, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với đồng ruộng sinh trưởng, mặt khác hai loại động vật này cũng không thích hợp ăn thường xuyên, muốn ăn thịt mà nói cần có thịt bình thường.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này chủng loại thức ăn trong ruộng dần dần phong phú, thức ăn của mọi người cũng phong phú không ít, dục vọng đối với thịt cũng có thể tạm thời áp chế.
Đương nhiên, Điền Đường cũng biết tiếp tục như vậy không phải là con đường lâu dài, cho nên mới lên huyện mua một ít hạt giống cây trồng mà thôn Điền gia không có, còn cố ý mua thêm một đám gà con cùng vịt con.
Một thời gian sau, trong hai mảnh ruộng của Điền Đường chủ yếu trồng bông và gạo, ba ngày một vụ thu hoạch, đến trước lễ mừng năm mới, đã trữ được không ít tồn kho.
28 tết.
“Nương, có phải còn hai ngày nữa là sang năm mới không?”
"Đúng vậy, ngươi xem, tuyết rơi, tuyết này có đẹp không?"
“Đẹp, nương, ta rất thích nơi này.”
"Ta cũng thích." Vương Tú Tú ôm hai nữ nhi, ngồi ở bên cạnh ngưỡng cửa, nhìn bông tuyết bên ngoài rơi xuống.
Một bóng dáng gầy yếu giẫm lên tuyết trắng, một cước một cước từ xa tới gần.
Vương Tú Tú đặt nữ nhi trong ngực sang bên cạnh, đi ra: "Triệu đại nương, sao người lại tới đây?”
“Lại đây thăm hai người.” Người tới chính là mẫu thân của Triệu Kim Hoả, trong khoảng thời gian này, cứ rảnh rỗi bà sẽ đến nhà Vương Tú Tú, lúc Vương Tú Tú đi ra ngoài làm việc, còn có thể giúp đỡ chăm sóc hai nữ nhi của nàng, đến lúc này đi, quan hệ hai bên cũng trở nên thân thiết, nàng mở giỏ xách trong tay ra, “Tú Tú, ngươi xem, ta cướp được trứng gà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận