Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 547 -




Triều đình không thể cho, thì trấn Thần Linh cho, triều đình không đặt bá tánh ở trong lòng, trấn Thần Linh lại thật lòng hướng về bá tánh, cái ăn, cái mặc và cuộc sống trong mắt của dân chúng; những ngày tháng đó chính là ngày tháng thần tiên, là một cuộc sống mà bọn họ ngay cả mơ cũng không dám mơ tới.
So sánh như vậy, còn ai có thể lựa chọn triều đình đây?
Lâu Đồng Nghĩa, Triệu Đồ, cùng với tất cả quân binh ở bên ngoài huyện Dương Nam, lúc trước hắn cảm thấy "phản bội" là chuyện không thể tưởng tượng nổi , mà lúc này thoạt nhìn quả thực lại là chuyện đương nhiên, lại có ai sẽ vì triều đình, mà từ bỏ một tương lai tốt đẹp, sẽ từ chối trấn Thần Linh được đây?
"Nếu Vệ thiếu tướng quân thật sự đã từng xuất hiện ở trấn Thần Linh, ta nghĩ là ta cũng đã hiểu được vì sao bên ngoài vẫn không biết gì về trấn Thần Linh.”

“Cha…”
Thạch Hùng nhìn những bá tánh cách đó không xa đang ra sức làm việc, ánh mắt xa xăm: "Ngươi nói, ta nên lựa chọn như thế nào?”
Thạch Vĩ Minh cúi đầu: "Ta không biết.”
Thạch Hùng nở nụ cười một tiếng: "Ta không biết, những chữ này sao lại nói ra dễ dàng như vậy, người có thể nói không biết, ta có thể nói sao?"
Thạch Vĩ Minh có thể nghe ra cảm xúc trong lời nói của Thạch Hùng, hắn vẫn cúi đầu không dám nói gì, cũng không dám ngẩng đầu lên.
"Giống ngươi cũng thật tốt, ngốc nghếch, cái gì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều." Thạch Hùng lắc đầu, "Chẳng qua là đối với ngươi mà nói kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc đi, ta nhìn ra tuy rằng tên Lý Nhị Trụ này luôn miệng nói mê sảng, nhưng lại là một người nghĩa khí, ngươi cùng hắn kết giao, đối với tương lai của ngươi sẽ có lợi chứ không hại.”
"Cha." Thạch Vĩ Minh đột nhiên ngẩng đầu, "Trấn Thần Linh không tốt sao? Chúng ta vì cái gì còn phải trung thành với triều đình, chúng ta có thể đứng ở bên trấn Thần Linh, đây mới thật sự là mưu lợi vì dân chúng, không phải sao?”
“‘Trung’, ngươi biết chữ này có cân lượng bao nhiêu sao?" Thạch Hùng quay đầu nhìn hắn.
"Ta không biết." Thạch Vĩ Minh lắc đầu, "Ta không biết cái gì là 'Trung', ta chỉ biết ta đã nhìn thấy rất nhiều dân chúng lưu lạc, bởi vì chiến tranh loạn lạc, bọn họ cũng không thể không rời khỏi quê hương, bởi vì triều đình không làm, nên bọn họ ăn cũng không đủ no, mặc không đủ ấm, cha, ta biết mình rất ngốc, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, theo cha, ta bất luận như thế nào đều so không lại, nhưng mà chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải phụ trợ cho triều đình ngang tàng hay sao?"
Thạch Hùng nhíu mày trừng hắn: "Ngươi biết mình đang nói bậy bạ cái gì không?"
Thạch Vĩ Minh cố lấy dũng khí, nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu như chúng ta đứng về phía của triều đình, chính là đối nghịch với trấn Thần Linh, chính là phá hư cuộc sống hạnh phúc mà dân chúng thật vất vả mới có được. Cha, trấn Thần Linh không tốt sao? Tất cả dân chúng đều có thể an cư lạc nghiệp, không có chiến tranh loạn lạc, cũng không có thương vong, nếu như chúng ta vẫn đứng về phía của triều đình, chẳng lẽ không phải là phụ trợ triều đình làm chuyện xấu sao?”
Thạch Hùng mở miệng, có lòng muốn nói với Thạch Vĩ Minh cái gì là trung quân ái quốc, cái gì gọi là quốc gia, nhưng…
Hắn thật sự nói không nên lời.
Chỉ cần hiện giờ triều đình vẫn còn nguyên vẹn, hắn nhất định có thể không chút do dự mà nói ra những lời kia, nhưng hết lần này tới lần khác sự khốn khổ của bá tánh hiện tại, cũng chính là vì triều đình sụp đổ mà mang đến, là do chính đất nước mà hắn một mực trung thành mang đến.
Trong khoảng thời gian này, hết lần này đến lần khác, hắn đã không thể nói gì trước mặt nhi tử mình, không phải là vì hắn thực sự nói không được. Mà là bởi vì hắn biết, trong tình huống như vậy, mỗi một câu mà hắn nói ra đều là ngụy biện.
Hắn có thể dùng đạo lý để áp chế Thạch Vĩ Minh, khiến Thạch Vĩ Minh không có cách nào để mở miệng ra để nói rằng trấn Thần Linh tốt.
Nhưng như vậy thì sẽ có ích lợi gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận