Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 138 -




"Thành công rồi, thành công rồi.", người này liên tục lặp lại, trên mặt tràn đầy nụ cười, "Lúc ta trở về, nhìn bọn họ đang đánh nhau, hơn nữa nhìn thắng bại đã phân, cũng chỉ còn lại một ít người, tin tưởng không bao lâu nữa, đám thổ phỉ kia sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt."
"Thật tốt quá!"
"Suỵt, tin tức này còn chưa truyền ra, chúng ta về trước, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện này."
Không bao lâu sau, tất cả mọi người ngồi xuống ở nhà Lý Chính.
Mười mấy đại nam nhân, hơn nữa mấy người Điền Đường cùng Bạch Phục Linh, tổng cộng gần 20 người, đều nghiêm túc ngồi ở đó, lần này ánh mắt mọi người đều theo bản năng nhìn chăm chú về Điền Đường.
Kế hoạch của Điền Đường rất đơn giản, tiểu thế lực phụ cận thôn Điền gia kia vốn xuất thân thổ phỉ, bên trong có không ít thổ phỉ, hành sự so với quân thường quy càng thêm lỗ mãng, nàng căn cứ đặc tính của những người này, chỉ định một loạt kế hoạch.
Ý chính của kế hoạch chỉ có hai, một là ngờ vực vô căn cứ, hai là tham lam.
Trước tiên nghĩ cách kích khởi tiểu thế lực này ngờ vực vô căn cứ cùng phẫn nộ với đám thổ phỉ kia, nàng làm cũng rất đơn giản, chỉ phái người đi châm lửa, hơn nữa mọi người cùng đi động thủ, mặc kệ thế lửa lớn hay nhỏ, châm xong liền chạy.
Thời đại này, giá trị lương thảo gần như có thể so với hoàng kim, lương thảo bị hao tổn, mặc kệ tổn thương bao nhiêu, tiểu thế lực này tuyệt đối sẽ để ý tới.
Lại để Hướng Thiện ở lại nơi đó, dẫn chi tiểu thế lực này hoài nghi tới đám thổ phỉ kia.
Nhưng đây cũng chỉ là trong đó một bước mà thôi, trọng điểm là muốn cho người của tiểu thế lực này biết trong tay đám thổ phỉ kia có thứ tốt.
Nàng sớm để cho người cất giấu một ít lương khô ở gần ổ thổ phỉ, thời điểm tiểu thế lực này phái người đi qua kiểm tra, nàng để cho người khác lặng lẽ đem lương khô lộ ra, cứ như vậy, chuyện phía sau chỉ có hai hướng phát triển.
Một là tiểu thế lực này không nổi lòng tham lam, cân nhắc tới năng lực của thổ phỉ, án binh bất động.
Còn có một hướng khác chính là tiểu thế lực này nổi lòng tham lam, như vậy chuyện phía sau tự nhiên thuận lý thành chương.
Nếu đối diện là thổ phỉ, tất nhiên không cần phải hạ thủ lưu tình.
"Nếu ta đoán không sai, qua hai ngày nữa người của bọn họ sẽ tuyên truyền rầm rộ việc tiêu diệt một nhóm thổ phỉ ở gần trấn Phong Thu, đến lúc đó Lý Chính có thể phối hợp, giúp đỡ nói chút lời tốt cho bọn họ, trấn Phong Thu trước đó không lâu mới bị thổ phỉ tập kích, hôm nay thổ phỉ bị tiêu diệt, mọi người chắc hẳn sẽ lấy lại tinh thần."
“Thật sự là xảo kế.” Một người trong đó đột nhiên mở miệng.
Điền Đường nhìn qua, đối phương là một nam nhân chừng 20 tuổi, bởi vì vừa ra ngoài làm việc trở về, trên người còn có chút phong trần mệt mỏi.
Điền Đường đều không quá quen thuộc với những người này, nếu như không phải do Chu Lý Viễn, nàng đại khái vĩnh viễn cũng không có khả năng nhận thức những người này.
Chu Lý Viễn chủ động giới thiệu: "Tên hắn là Lâm Thành Phúc, trong tất cả những người chúng ta, hắn thuộc về loại người nhiều tâm tư nhất, ngươi nói làm như vậy mới là thật sự xảo kế, là có ý gì?"
Lâm Thành Phúc đứng dậy, hơi hơi chắp tay: "Nếu mọi người muốn nghe, vậy ta liền bêu xấu."
Lời này vừa nói ra, bên cạnh lập tức có người đáp lại: "Nói mau nói mau, đừng có mất thời gian vào mấy câu này, chúng ta không có thời gian nghe ngươi nói những thứ này."
"Được được được, ta nói ta nói." Lâm Thành Phúc vội vàng mở miệng, lại nhìn Điền Đường, "Nếu như ta đoán không sai, tuyên truyền chuyện này ra ngoài tổng cộng có ba điểm tốt."
"Điểm tốt thứ nhất, là ngủ đông, một khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người sẽ biết trấn Phong Thu đã từng bị thổ phỉ cướp đoạt một lần, đều biết trấn Phong Thu rất nghèo, cũng sẽ không có người đánh chủ ý tới trên đầu trấn Phong Thu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận