Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 812 -




Một đám người quỳ trên mặt đất, bởi vì chuyện hoàng thượng tức giận, cũng không ai dám thở mạnh.
Hoàng thượng tức giận cần phát tiết, nhưng hắn cũng biết chuyện này cũng đã định, nếu bây giờ muốn thay đổi cục diện, không phải là chuyện dễ dàng.
“Người đâu, đi gọi Vệ... Vệ... Khụ khụ khụ...”
Lời nói còn chưa dứt, hơi thở của hắn đột nhiên trở nên gấp gáp, còn chưa kịp thốt ra lời nào, hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, ngã ra phía sau.
Sau khi hắn ngã xuống một lúc, những người đang quỳ mới tỉnh táo lại, bọn họ hét lớn lên, tiếng hét càng lúc càng lớn hơn, người sau sốt ruột hơn người trước, mỗi người đều không quan tâm đến chuyện đối phương cũng không kịp phản ứng.
Chỉ cần không ai nhắc tới, chuyện phản ứng chậm này có thể coi như chưa từng xảy ra.
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng!!!”
“Mau truyền tin cho thái y, hoàng thượng ngất rồi!!!”
Tin tức hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu đã bị truyền ra ngoài, cung điện to lớn như vậy rơi vào trạng thái hoảng loạn, mỗi người đều có thái độ không giống nhau, có người rất khẩn trương, có người lộ ra vẻ mặt chờ đợi, thậm chí có người trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Trong mỗi cung điện còn có một ít thanh âm xì xào bàn tán, người ngoài không thể nghe thấy.
Quận chúa Minh Tâm bị nhốt trong phủ quận chúa, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình huống bên ngoài, sau khi tin tức trong cung truyền ra không lâu, nàng nghe được trong cung xảy ra chuyện gì.
Lúc này nàng đang tự chơi cờ, sau khi nhận được tin tức, tay nàng nhẹ nhàng buông quân cờ trong tay xuống.
Quân cờ chạm với bàn cờ, phát ra tiếng cạch.
Rồi lại giơ tay gạt hết quân cờ trên bàn cờ sang một bên.
Đan Thúy cúi đầu, nhặt từng quân cờ lên, im lặng không lên tiếng đặt chúng vào trong các hộp cờ khác nhau.
Quận chúa Minh Tâm chỉ nhìn người trước mặt, sau đó đứng dậy đi vào trong sân.
Hiện giờ nàng đang bị nhốt trong phủ, một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ ở thư phòng và phòng ngủ, phần lớn thời gian nàng ta đều ở trong sân, nằm trên ghế, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm.
Hôm nay nàng cũng vẫn như thế, sau khi ra khỏi sân, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời.
Đan Thúy thu dọn xong đồ đạc, đi ra sân, thấy Quận chúa Minh Tâm vẫn như thường ngày nằm ở nơi đó, không dám tiến lên, chỉ dám nhìn từ xa.
Tay Quận chúa Minh Tâm đặt lên mắt, che giấu cảm xúc trong ánh mắt của mình.
Chỉ những ai đứng gần, mới nhận ra khóe môi nàng ta khẽ nhếch lên.
Một lúc lâu sau, nàng ta buông cánh tay xuống, nhìn mây trắng trên không trung, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho hoàng thượng cao cao tại thượng như thế đột nhiên té xỉu, nàng nghĩ đến hai khả năng, một là vị hoàng tử nào đó tạo phản, hai là chuyện phủ Lâm Xuân truyền tới.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, rõ ràng là khả năng thứ hai xảy ra cao hơn.
Là ngươi sao?
Quận chúa Minh Tâm thầm nghĩ, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa hạ xuống.
Nàng ta đang nóng lòng muốn nhìn kinh thành bị nuốt chửng từng chút một, muốn nhìn thứ mà người nọ coi trọng nhất bị ăn sạch, cùng biểu cảm trên mặt người đó sau khi bị nuốt chửng.
Đồ bản thân đoạt được, cũng nên chuẩn bị tâm lý để bị cướp đi lần nữa.
Nàng nghĩ, lại đặt tay lên mắt, muốn che đi ánh sáng trước mắt, hưởng thụ đắm chìm trong bóng tối do chính mình tạo ra.
Phủ Vệ tướng quân lúc này.
“Cha!” Vệ Lương vội vã chạy đến thư phòng, ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào.
Khoảnh khắc cửa thư phòng mở ra, mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ không tán thành.
Vệ Kiến Đình càng nhíu chặt mày: “Trở về, ngươi tới đây quậy phá cái gì!”
“Cha, ya nghe nói, có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Vệ Lương bước nhanh về phía trước, thấy Vệ Kiến Đình định nói gì đó, Vệ Lương lại tiếp tục nói, “Cha, người không cần giấu diếm ta, ta đã nghe người ta nói, hoàng thượng bị khó thở, rồi đột nhiên hôn mê, nguyên nhân là... là bởi vì Thạch thúc, đúng không?”
Hắn nói ra toàn bộ, rồi nghiêm túc nhìn Vệ Kiến Đình.
Vệ Kiến Đình còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã có người nói: “Vệ tướng quân, Kỷ thiếu tướng cũng không còn nhỏ nữa, đây là thời điểm để cho thiếu tướng gánh vác một chút trách nhiệm, cũng không thể để tất cả mọi chuyện đều do một mình Vệ tướng quân gánh vác như vậy được.”
“Từ nhỏ hắn đã lỗ mạng, lại nghịch ngợm, nếu biết nhiều quá sẽ gây họa, không nên để hắn biết thì hơn!” Vệ Kiến Đình cau mày, nhìn Vệ Lương Tài với ánh mắt không vui, hình như vẫn còn đang tức giận Vệ Lương Tài đã lỗ mãng chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận