Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 529 -




Cũng có thể để cho những dân chúng này có hy vọng, tuy bọn họ tạm thời không ở lại trấn Thần Linh, nhưng tương lai sẽ có một ngày, bọn họ cũng có thể trải qua ngày lành giống vậy.
Quả nhiên, thời điểm được đưa tới trấn, mọi người càng thêm hiểu rõ về trấn Thần Linh, đồng thời trong ánh mắt đều tràn ngập khát cầu, ai cũng hy vọng có một ngày mình có thể trải qua những ngày lành giống như mọi người ở trấn Thần Linh.
Đăng ký thân phận, phát chứng minh thân phận, lại do thành viên vệ đội đưa những dân chúng này đến huyện Khê Lâm ở tạm.
Huyện Khê Lâm hiện giờ chỉ là một tòa thành trống, nhưng thiết bị cơ bản nhất bên trong vô cùng đầy đủ, thậm chí nhà ở sau khi được sửa chữa còn có vườn hoa nhỏ chuyên dụng, khi bước vào huyện Khê Lâm, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hoa xông vào mũi.
Chỉ trừ trường học, nhà xưởng, thị trường giao dịch và những công trình kiến trúc sinh hoạt này ra, nếu chỉ là chỗ cư trú ở huyện Khê Lâm thì hoàn toàn không có vấn đề.
Trước mắt tất cả nhà ở của huyện Khê Lâm đều thuộc về Điền Đường, những bá tánh này tạm thời được an trí ở tại những can nhà trống của huyện Khê Lâm, mỗi ngày vẫn ra ngoài sửa đường làm việc như lúc trước, nhưng lúc này ngoại trừ một ngày ba bữa, bọn họ còn có thể nhận được một khoản tiền lương không tính là quá cao.
Huyện Khê Lâm tạm thời không có thị trường giao dịch, ẩm thực của dân chúng cũng chỉ có thể đến từ vệ đội, mỗi ngày vệ đội đều vận chuyển thức ăn từ trấn Thần Linh đến huyện Khê Lâm, lại tiến hành phân phối từng cái một.
Trong quá trình này, những dân chúng này cũng từng chút hiểu được chuyện về trấn Thần Linh và huyện Khê Lâm.
Chu lão cha và Tiểu Chu được phân đến một căn phòng trống.
Bởi vì phụ tử bọn họ chỉ có hai người, phòng cũng không tính là lớn, nhưng bên trong cũng có hai gian phòng nhỏ, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng bếp cùng phòng khách, trong phòng ngủ có giường lớn, bàn, tủ, trên giường còn phối tốt chiếu cỏ, hiện giờ thời tiết nóng bức, ngay cả chăn cũng không cần, nằm xuống là có thể nghỉ ngơi.
Mùa này tương đối nhiều muỗi, ngoài cửa thường thường sẽ có đội viên vệ đội cầm cỏ đuổi côn trùng đang cháy đi qua, đuổi muỗi.
Đầu năm nay hoàn cảnh cư trú của dân chúng cũng không tốt lắm, nhà ở huyện Khê Lâm vốn cũng có chút rách nát, biến thành như bây giờ là vì đã được sửa chữa qua.
Tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng trên giường bàn tủ trong phòng lại không có bụi bặm.
Tiểu Chu ngồi ở trên ghế gỗ dài, đưa tay sờ sờ cái bàn, kinh hỉ nhìn Chu lão cha: "Cha, cái bàn này thật tốt, còn trơn bóng, so với bàn của nhà chúng ta còn tốt hơn nhiều."
"Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng." Chu lão cha vội vàng nói, kéo Tiểu Chu lại, rồi cẩn thận lau lau cái bàn, "Chúng ta ở chỗ này ở một đoạn thời gian, chờ vị kia thần sứ đại nhân tu sửa lại huyện Dương Nam, chúng ta sẽ rời đi, không thể phá hư nơi này."
"Đã biết, thứa cha." Tiểu Chu rụt tay lại, tuy bị nói một trận, nhưng sự hưng phấn trên mặt hắn vẫn không vớt đi, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, "Tủ kia cũng tốt, còn có cái giường kia... Cha, bên ngoài còn có bếp nấu cơm, chúng ta có thể tự mình nấu cơm hay không?"
“Cha…”
Tiểu Chu hưng phấn nhìn quanh phòng, Chu lão cha cũng đi theo phía sau hắn, ngoại trừ thỉnh thoảng quát lớn ra, bầu không khí giữa hai phụ tử vô cùng hòa thuận.
Một thời gian sau, dân chúng huyện Dương Nam được phân nhóm đưa đến trấn Thần Linh đăng ký thân phận và địa chỉ nhà ở, sau đó mới đưa đến huyện Khê Lâm ở tạm.
Thẳng đến sau khi nhóm dân chúng cuối cùng rời khỏi huyện Dương Nam, Điền Đường cũng bắt đầu công tác sửa chữa của nàng.
Cho tới bây giờ, trong tay nàng tổng cộng có trấn Thần Linh, huyện Khê Lâm cùng huyện Dương Nam.
Ba nơi liền nhau, nếu như có thể hoàn toàn đả thông, như vậy ba nơi này sẽ hoàn toàn trở thành một chỉnh thể, nhưng trước mắt vấn đề lớn nhất là khu an toàn trong tay Điền Đường không đủ, nếu chỉ ba đả thông giao thông ba nơi này thì vấn đề không lớn, nhưng nếu như muốn triệt để thấy biến ba nơi thành một chỉnh thể, độ khó cũng không nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận