Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 363 -




Đến lúc này, Triệu Đồ có ngu xuẩn cũng sẽ có thể phát hiện ra điều không thích hợp.
Chuyện "Trong nháy mắt lại đi một ngàn dặm" như vậy, đặt ở chỗ nào cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong mắt của những người này, thì đó cũng chỉ là một chuyện tầm thường mà thôi, thậm chí ngay cả Từ Triết lúc đầu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi hans vẫn quay trở về vẻ bình tĩnh như lúc đầu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Vấn đề này có chút làm khó ta.”
Điền Đường suy tư, sau đó nhìn vào đôi mắt của Triệu Đồ: “Triệu đại nhân thực ra cũng rất thông minh, biết như thế nào mới có thể tránh khỏi nguy hiểm, bách tính của huyện Khê Lâm có thể an cư nhiều năm, tất cả đều là công lao của Triệu đại nhân, chuyện này không thể bỏ qua, chúng ta cũng không ở cùng một vị trí với ngươi, tất nhiên ta cũng sẽ không thể phán xét hành vi của Triệu đại nhân, tính tình của Triệu đại nhân như thế nào, ta tin chắc trong lòng của các bách tính từ sớm cũng đã có đáp án”
Nếu nhất định phải đổi vị trí để hỏi, đổi thành Điền Đường ở vị trí của Triệu Đồ, chỉ có huyện Khê Lâm.
Xung quanh lại là cục diện cùng với chiến sự hết sức căng thẳng, nàng cũng không thể nào làm tốt được như Triệu Đồ.
Triệu Đồ rất ích kỷ, điểm này có thể được khẳng định, đối với dân chúng của huyện Khê Lâm mà nói, bọn họ sẽ rất vui vẻ với sự ích kỷ của Triệu Đồ, nhưng đối với dân tị nạn mà nói, bọn họ sẽ căm thù hành vi của Triệu Đồ đến tận xương tuỷ.
Cuối cùng tất cả mọi người chỉ là muốn sống mà thôi.
Triệu Đồ lẳng lặng nhìn Điền Đường.
Điền Đường vẫn mỉm cười: "Chẳng qua Triệu đại nhân không nên mơ ước đến những thứ của trấn Phong Thu, cho nên tuy rằng Triệu đại nhân vất vả mới có thể trở về, vẫn phải ủy khuất cho Triệu đại nhân tạm thời phải ở lại nơi này, nếu như Triệu đại nhân muốn đi tìm Văn tri phủ, cũng có thể viết thư, ta cũng có thể cho người giúp Triệu đại nhân đưa thư đi."
Triệu Đồ nắm tay của mình lại: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Điền Đường bình tĩnh nhìn hắn: "Ta nghiêm túc, chẳng qua nếu Triệu đại nhân nhất định cho rằng ta cố ý làm như vậy, ta cũng không có cách nào khác."
Ngay cả Lâm Xuân phủ cũng đều nằm trong kế hoạch của nàng, nàng sớm muộn gì cũng phải giao tiếp với Văn Bình, nếu có thể, nàng ngược lại muốn sớm nhìn xem thử rốt cuộc Văn Bình sẽ là người như thế nào, chỉ tiếc Triệu Đồ không hề muốn phối hợp với nàng.
Trước mắt Triệu Đồ cũng đã bị khống chế, toàn bộ người của hắn cũng đã bị người của Từ Triết khống chế, toàn bộ huyện Khê Lâm, hoàn toàn là do Từ Triết tự mình định đoạt.
Sau khi ra khỏi phòng, Điền Đường liền mở miệng: "Từ sư gia."
"Có thuộc hạ, Thần sứ đại nhân cứ gọi ta là Từ Triết là được." Từ Triết vội vàng đáp.
Điền Đường lại nhìn hắn: "Từ Triết, ngươi muốn đi gặp 'Thần linh' sao?"
Điền Đường mỉm cười: "Ngươi đối với huyện Khê Lâm cũng quá quen thuộc, chắc hẳn cũng có không ít người thân cận, có thể dẫn bọn họ đi qua đó sinh sống trước, vị trí của nơi đó cũng ở ngay tại vị trí của trấn Phong Thu trước kia, ngươi hẳn là sẽ biết đi như thế nào."
Từ Triết mím môi, hắn nhẹ giọng hỏi: "Thần sứ đại nhân, chuyện Triệu đại nhân nói lúc trước..."
“Ừ.” Điền Đường trong nháy mắt liền hiểu được ý của hắn, nàng bình tĩnh gật đầu.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc trước Triệu đại nhân dẫn người đi đến trấn Phong Thu để dò xét, vừa vặn là thời điểm mà trấn Phong Thu xảy ra sự thay đổi, hơn phân nửa dãy núi ở gần trấn Phong Thu cũng đã bị dời đi, không nghĩ tới ngay cả Triệu đại nhân cũng đã bị dời đi theo.”
Trong nháy mắt này, sâu trong nội tâm của Từ Triết lại tràn đầy sự kinh ngạc cùng với một chút sự chấn động đến khó tả.
Vì chuyện này mà cảm thấy chấn động, đồng thời cũng vì giọng nói bình tĩnh của Điền Đường mà cảm thấy chấn động.
Trách không được lúc trước hắn đã phái nhiều người đi điều tra như vậy, nhưng làm thế nào cũng không thể tra ra được rốt cuộc là Triệu Đồ đã đi đâu, tất nhiên cho dù hắn thông minh, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện cả người lẫn núi đều cùng nhau biến mất, gặp phải loại chuyện ngoài phạm vi nhận thức của con người như vậy, người bình thường như hắn làm sao có thể tìm ra được manh mối?
Các loại lời nói biểu đạt sự thán phục vẫn luôn quanh quẩn bên trong cổ họng của Từ Triết.
Lúc hắn chuẩn bị nói ra được, cuối cùng hắn lại nói ra một lời mang ngụ ý khác.
“Thuộc hạ đi làm ngay!”


Bạn cần đăng nhập để bình luận