Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 384 -




Chuyện học tập ở trấn Thần Linh đối với phụ tử nhà Bạch gia mà nói, những thứ này đều vô cùng mới lạ, với nền tảng ban đầu của bọn họ, có thể là rất mới mẻ.
Nhưng nếu bọn họ thay đổi suy nghĩ của mình và bắt đầu tiếp nhận một kiến thức mới, thì cũng sẽ không phải là chuyện gì quá khó.
Đối với những người chưa bao giờ tiếp xúc với việc học, những khóa học này đều sẽ là một thứ gì đó vô cùng mới và chưa bao giờ từng thấy qua trước đây.
Những người chưa từng được tiếp xúc, mặc dù tiến độ học tập của họ có thể sẽ chậm hơn những người khác một chút, nhưng lại không bị bộ não của mình giới hạn, chỉ cần bọn họ tự mình tìm hiểu và học hỏi. Bọn họ cũng sẽ không những kiến thức khác làm mất tập trung.
Nhưng Tô Tu Vĩnh thì khác với họ, hắn cũng không được tính học sinh, mà chính là một phu tử, vẫn là một người từng có rất nhiều năm đi dạy học cho những học sinh khác. Hắn có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy, nhưng quan niệm dạy học của hắn lại chủ yếu là tứ thư ngũ kinh, kinh sử tử tập, thậm chí hắn còn được xem là một đại sư trong những lĩnh vực này.
Người như vậy nếu đặt ở hiện đại, có lẽ hắn chính là một vị giáo sư có tiếng tăm về lĩnh vực nghệ thuật và văn hóa, nếu muốn một vị giáo sư như vậy tiếp nhận thêm những kiến thức mới về những lĩnh vực khác, nếu để hắn đi làm quen giống như những người bình thường thì cũng sẽ rất khó.
Tô Tu Vĩnh đột nhiên cụp mắt, hắn nở nụ cười: “Không hổ là thần sứ đại nhân.”
"Ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Điền Đường bình tĩnh nhìn hắn, "Ta cũng không giấu diếm, lúc trước ta đi thuyết phục ngươi, chủ yếu là do ta có chút ích kỷ mà thôi.”
Tô Tu Vĩnh lộ vẻ ngạc nhiên.
Điền Đường hạ giọng: "Lúc ấy ta đã nghĩ, Tô phu tử này đã dạy những kiến thức ở trong sách nhiều năm như vậy, nhất định là một mầm non rất tốt để làm lão sư, nếu có thể lừa đối phương tới trường học làm để lão sư, người này so với những người khác đều tốt hơn rất nhiều, quả thực cũng là một chuyện tốt.”
Điền Đường vừa dứt lời, Tô Tu Vĩnh nhất thời liền để lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Thần sứ đại nhân, cái này…Tô mỗ thực ra cũng không muốn biết.”
Điền Đường ngẩng đầu, sau đó nàng nhìn hắn: “Ta đây chẳng phải là sợ ngươi sẽ ngộ nhận là ta quá tốt bụng hay sao.”
“Thực ra thì cũng không có, ta chỉ là muốn tìm cho học đường một vài lão sư, ngươi xem, trừ ngươi ra, chúng ta ở trong đây đều là lão sư giống như nhau mà thôi, nếu Tô tiên sinh đã tới đây, quả thực cũng giống như hổ mọc thêm cánh nha!”
Tô Tu Vĩnh càng thêm bất đắc dĩ: "Thần sứ đại nhân cũng không cần nói chi tiết như vậy.”
Nói xong, hắn cũng không dám nhìn Điền Đường, hắn vẫn luôn cảm thấy hình tượng thần sứ ở trong tưởng tượng của hắn, đột nhiên cũng đang dần vỡ vụn.
Du Ninh nhìn thấy hắn như vậy, nàng liền đứng dậy rồi thêm mắm dặm muối: "Tô lão sư, chẳng qua trước đây ngươi không hiểu rõ, từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn là người như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ nàng cao cao tại thượng, ngươi cũng không biết. trong khoảng thời gian này nàng không muốn phê sữa bài thi nên mới chạy đi."
“Ai nói, ta rõ ràng đi làm chính sự!”
Điền Đường lập tức phản bác, “Hơn nữa, không phải là ta không muốn chấm bào, rõ ràng là bởi vì chấm bài quá nhàm chán, bài thi này sửa tới, sửa lui, cũng không thể sửa thành hoa."
Tô Tu Vĩnh yên lặng xoay người, hắn bất lực rời đi.
Du Ninh ngước mắt nhìn Điền Đường: "Thật ra ngươi cũng không cần nói chuyện trực tiếp như vậy, ngươi xem, ngươi dọa hắn chạy đi mất rồi.”
“Trong khoảng thời gian này, hắn tự tạo ra áp lực quá lớn cho bản thân.”
Điền Đường nhìn Tô Tu Vĩnh rời đi, “Ta vừa mới rời đi thì liền phát hiện, rõ ràng cuộc sống ở trấn Thần Linh tốt như vậy, nhưng bộ dạng của hắn còn già hơn không ít so với lúc trước, áp bức tinh lực của mình như vậy cũng không được.”
Du Ninh: “Hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận