Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 680 -




Chương 680:
Để cho người lớn tuổi, người có thể chất không đủ rời đi, sau đó lựa chọn người trẻ tuổi có sức khỏe tiến vào, thay máu cho quân doanh, ở thời điểm lúc nào cũng có thể phát sinh chiến tranh như hiện nay, sự tồn tại của người trẻ tuổi không nói là lấy một địch mười, nhưng lấy một địch hai, hoạc lấy một địch ba vẫn có thể.
Lần này Thạch Hùng do dự một lúc lâu, hắn càng hiểu rõ về số lượng binh lính ảnh hưởng đến chiến tranh hơn Điền Đường, hơn 20000 binh lính đối với hắn mà nói đã rất là ít, Điền Đường còn muốn dựa trên cơ sở này để cắt giảm, hắn thậm chí có thể dự đoán được, một khi đã cắt giảm, số lượng binh lính rất có khả năng liền trực tiếp đào thải một nửa.
Nhưng chẳng mấy chốc, Thạch Hùng đã nghĩ đến tình hình của trấn Thần Linh.
Trấn Thần Linh không giống với bất cứ nơi khác mà hắn đã nhìn thấy trước đây, lấy phương pháp phòng thủ dưới tình huống bình thường mà hắn dùng để quyết định số lượng quân binh là không thích hợp.
Những năm gần đây, thủ vệ ở bên ngoài phủ Lâm Xuân nhiều nhất thậm chí cũng có thể đạt tới 10000, lần đó, triều đình và Nhân Vương bạo phát một lần đại chiến, binh lực của hai bên rất sung túc, nhưng hai bên đều tổn thất trầm trọng, cũng bắt đầu từ lần đó, hai bên đều ăn ý lựa chọn không gây chiến nữa.
Năm đó, Văn Bình, Ngô Tu Kiệt cùng với Thạch Hùng đặt toàn bộ tâm tư trên chiến trường, nhưng vẫn chịu tổn thất trầm trọng mới có thể bảo vệ phủ Lâm Xuân, nhưng nếu như tình huống lúc trước lại phát sinh, bên phía phủ Lâm Xuân đổi thành trấn Thần Linh thì sao?
Thạch Hùng dự đoán một chút, nếu như đổi thành trấn Thần Linh, dù gặp phải tình huống của năm đó, chỉ sợ cũng không cần đến nhiều người như vậy.
Hơn nữa dựa theo thực tế mà nói, cắt giảm số lượng quân binh ở phủ Lâm Xuân, chỉ để lại người trẻ tuổi, sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với năng lực tổng thể của quân đội cùng với sĩ khí.
Nghĩ tới đây, Thạch Hùng hoàn toàn đã trở nên rất thoải mái, hơn nữa hắn đã lập tức gật đầu: "Thuộc hạ hiểu, Ngô đại nhân…”
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Thạch Hùng đã cùng với Điền Đường liếc nhìn nhau.
Điền Đường vội vàng đứng dậy, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, yên lặng đi phía trước: "Đi thôi, về trấn Thần Linh để đón Ngô đại nhân ra.”
Thạch Hùng đi theo phía sau của Điền Đường, coi như mình cũng không quên chuyện của Ngô Tu Kiệt.
Lúc này ở trấn Thần Linh, Ngô Tu Kiệt ngược lại cũng không thấy nóng nảy, bởi vì hắn trong nháy mắt đã từ phủ Lâm Xuân đã trở lại trung tâm của trấn Thần Linh, Điền Đường muốn trở về, chỉ có thể ngồi xe ngựa để trở về, khẳng định cũng cần phải có một thời gian nhất định.
Hắn đứng trong lồng sắt rồi nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng các dân chúng lui tới, nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, thật giống như lỗ tai của hắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, lúc mới bắt đầu, Ngô Tu Kiệt còn có thể bình tĩnh đi lại ở trong lồng, thỉnh thoảng sẽ nhìn tình huống ở bên ngoài, cùng với tình huống của những người bị nhốt ở trong lồng cũng giống như hắn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tâm tình của Ngô Tu Kiệt dần dần đã trở nên nôn nóng, hắn giống như là hoàn toàn mất đi liên lạc cùng với ngoại giới, mặc kệ hắn ở bên trong làm cái gì, nói cái gì, người bên ngoài đều hoàn toàn không nghe thấy được.
Khi tâm tình dần dần hạ xuống trạng thái bất an nhất, hắn cũng đã phục hồi tinh thần, sau đó đã vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình.
Không sao, hắn chỉ là tạm thời đứng ở chỗ này, rất nhanh sẽ có người mang hắn đi ra ngoài, hắn chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi... Ngô Tu Kiệt nhắm mắt lại, đếm thời gian ở trong lòng, cảm nhận được thời gian trôi qua từng giọt từng giọt ở trong lòng, tâm tình của hắn cũng dần dần bình phục trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, Ngô Tu Kiệt cảm giác được tiếng gió lưu động ở bên tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận