Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 476 -




Lần này là do hắn lén lút chạy ra ngoài, không phải là do hắn không còn muốn tiếp tục cuộc sống ở phủ Lâm Xuân nữa mà do hắn còn muốn tiến lên sâu hơn nữa. Đồng thời, hắn cũng hy vọng Điền Đường có thể thu gọn triệt để phủ Lâm Xuân trong tay. Chỉ có như vậy, bá tánh nơi đây mới có cuộc sống ấm no, không cần lo đến việc cơm cháo.
"Thần sứ đại nhân có khoảng bao nhiêu loại bánh nén khô như này trong tay?"
Điền Đường còn cố ý nhét miếng bánh nén khô vào tay hắn, đến mức như này rồi hắn còn không đoán được thì đừng nói Từ Khiết hay Lâm Thành Phúc ghét bỏ, có lẽ đến cả hắn cũng ghét bỏ sự kém cỏi của mình.
"Rất nhiều." Điền Đường nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu tính theo số binh lính của quân doanh là 10 vạn người, mỗi người một ngày ăn một miếng như này thì theo kế hoạch, số lượng đó đủ ăn trong 13 năm tới. Ngươi có thể tính qua qua xem số lượng đó là bao nhiêu."
Lý Nhị Trụ trợn tròn mắt, cúi đầu tính nhẩm một chút thấy không ổn thì lấy giấy bút ở bên cạnh ra bắt đầu ngồi tính. Cuối cùng cũng ra được kết quả, con số này khiến hắn càng ngạc nhiên hơn: "Đại...đại khái rơi vào tầm 5 vạn vạn miếng. Trong sách từng nói 'Binh mã vị động, lương thảo tiên hành**', chẳng trách chúng ta còn cần... "
**Binh mã vị động, lương thảo tiên hành: trước khi cho binh lính ra trận phải chuẩn bị tốt lương thực
Điền Đường lắc đầu: "Không, nếu như trấn Thần Linh còn muốn mở rộng hơn nữa thì trong trấn phải đồng ý đủ lương thực cho mọi người ăn, về phần bánh nén khô, ta cần mọi người giúp ta nghĩ ra một cách nào đó để tiêu thụ chúng ra bên ngoài."
"Tất cả á?" Giọng Lý Nhị Trụ đột nhiên trở nên chói tai.
Đến cả Từ Triết cũng phải kinh ngạc, hắn cũng vừa mới biết hóa ra Điền Đường không muốn đem đống bánh nén khô này trở thành lương thực cho quân doanh, gia tăng thêm sĩ số của quân đội ở trấn Thần Linh mà là muốn đem tất cả số lương thực đó bán hết đi.
"Thần sứ đại nhân, loại bánh này có thể bảo tồn trong bao lâu?" Từ Triết chủ động hỏi.
Điền Đường tính toán một chút, chỗ bánh nén khô có thể để trong kho của nàng, thời gian giữ được chắc chắn sẽ được rất lâu. Nhưng mà để lấy ra, thời gian bảo quản của nó sẽ biến thành dài kỳ. Hơn nữa, lúc này cũng không có túi để gói chúng lại, nếu lấy ra nó vẫn chỉ là một miếng bánh không có bất kỳ túi gói nào bên ngoài.
Cho dù vậy, nó vẫn là loại bánh nén khô mà hệ thống khen thưởng cho, chất lượng của nó chắc chắn không thể nghi ngờ được.
"Nếu bảo quản càng thì nó có thể bảo quản được một năm, không có bất kỳ vấn đề nào." Điền Đường ước lượng qua qua một con số, thời hạn bảo quản được trên thực tế chắc chắn lâu hơn một năm. Lấy một năm làm giới hạn, trong khoảng thời gian này phải tính toán làm sao để lấy hết số bánh nén khô đang có trong kho của nàng ra hết.
"Giữ ở chỗ của ta có thể đảm bảo được bánh nén khô luôn giữ được chất lượng trong khoảng thời gian đã định."
"Nếu như vậy thì, nếu chỉ tiêu thụ cho bên thôn Lâm Xuân thì sẽ không hết được." Tư Triết ngẩng đầu lên quan sát kỹ biểu cảm của Điền Đường.
Điền Đường cười nhẹ: "Đúng vậy, đương nhiên là chúng ta sẽ không bán cho mỗi mình phủ Lâm Xuân. Thứ đồ như này chắc chắn Nhân vương và cả Triệu Vương đều sẽ có nhu cầu mua. Nếu chỉ bán cho Văn Bình, thế lực triều đình sẽ mạnh lên. Ngược lại nó sẽ gây bất lợi cho chúng ta.”
"Cái này ta hiểu." Lý Nhị Trụ nói: "Trấn Thần Linh của chúng ta bây giờ giống như đang nằm trong khe kẹt giữa các thế lực khác mà lớn mạnh dần lên. Chỉ khi thế lực của 3 phương kia cân bằng, chúng ta mới có cơ hội phát triển. Một khi có một thế lực này đè ép thế lực kia, sự tồn tại của chúng ta rất dễ bị phát hiện."
Từ Triết cười cười gật đầu: "Chuyện của phủ Lâm Xuân, Lý Nhị Trụ, ngươi có thể xử lý được không?"
"Có thể, chuyện này đơn giản. Chỉ cần mua được một người làm môi giới, đối phương chắc chắn sẽ không chần chừ gì mà mua loại bánh nén khô vừa đảm bảo bữa no, vừa có giá cả rẻ." Lý Nhị Trụ nói xong, đột nhiên nhớ ra: "Giá của nó chắc là rẻ thôi đúng không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận