Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 548 -




Điều hắn nói cũng chỉ là đang ba hoa chích chòe, cũng không thể che giấu được việc triều đình vô năng, cũng không thể che giấu được chuyện trấn Thần Linh xác thực đều tốt hơn triều đình gấp trăm lần.
Tốt như vậy cũng không chỉ là do hoàn cảnh sống tốt, mà là triều đình đối với dân chúng cũng không phải là hoàn toàn không chiếu cố, chỉ là nếu so sánh với trấn Thần Linh, triều đình hoàn toàn lại rơi vào thế bất lợi.
“Ngươi có biết lúc trước vì sao Vệ thiếu tướng quân lại đến trấn Thần Linh không?” Thạch Hùng đột nhiên hỏi.
Thạch Vĩ Minh sửng sốt một chút, rất nhanh liền lắc đầu: "Ta không biết, chuyện này ta cũng vừa mới biết.”
"Không bằng hỏi ta đi." Lý Nhị Trụ từ phía sau đi ra, "Thạch đại nhân nếu muốn biết chuyện của trấn Thần Linh, trực tiếp hỏi ta sẽ thích hợp hơn.”
Thạch Hùng nhìn hắn một cái: "Hỏi ngươi về việc trốn ở trong tối để nghe lén người khác hay sao?"
Lý Nhị Trụ nở nụ cười, trên mặt hoàn toàn cũng không có quẫn bách sau khi nghe lén, trực tiếp đi tới bên cạnh hai cha con rồi ngồi xuống bậc thang: "Nói đến chuyện của Vệ Lương Tài, phải nói từ thật lâu, thật lâu trước đây, nếu Thạch đại nhân muốn nghe, không bằng cùng nhau ngồi xuống, nếu như không muốn, vậy sau này chúng ta có cơ hội thì sẽ nói chuyện.”
Thạch Hùng hừ một tiếng, hắn sải bước ngồi xuống, bày ra vẻ mặt "Ngươi muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì đừng nói.”
Thạch Vĩ Minh sợ hai người họ sẽ đánh nhau, cẩn thận ngồi xuống ở giữa, đồng thời nhẹ nhàng chọc chọc Lý Nhị Trụ, rồi chớp chớp mắt, bảo hắn không nên nói bừa, lại chọc giận Thạch Hùng.
Lý Nhị Trụ vỗ vỗ vai của hắn, chủ động nói đến chuyện của Vệ Lương Tài.
"Thạch đại nhân hẳn là còn nhớ rất rõ chuyện Vệ thiếu tướng quân mang theo tù binh đi qua huyện Khê Lâm..."
Lúc trước Vệ Lương Tài đi ngang qua huyện Khê Lâm, để áp giải tù binh, sau đó toàn bộ đã bị cướp, sau khi trở về liền cự tuyệt không nói ra hướng đi của đám tù binh, bởi vì chuyện này mà bị Vệ Kiến Đình đưa đi lĩnh phạt cũng truyền khắp phủ Lâm Xuân, thậm chí còn có lời đồn đãi nói rằng huyện Khê Lâm nơi này có vách núi ăn thịt người, làm cho người ta không nên dễ dàng đi tới.
Thạch Hùng cùng với Vệ gia có quan hệ không nhỏ, tự nhiên cũng sẽ biết đến chuyện này.
Rất nhiều người cũng không biết, hắn lúc trước còn nhận được thư từ của Vệ Kiến Đình, nội dung đại khái là "Tiểu nhi vô năng, nếu như người Vệ gia gặp phải chuyện không may, còn nhờ hắn chiếu cố một chút", bởi vì nguyên nhân trong thư từ, lại cộng thêm lời đồn lúc đó, Thạch Hùng cũng đã nhận định rằng chuyện lúc trước nhất định là do Vệ Lương Tài gây ra tai họa nên mới không dám nói ra sự thật.
Lý Nhị Trụ thuật lại rất đơn giản, ngoại trừ xóa đi một phần trận chiến ra, cơ bản đều đem nguyên nhân và kết quả của sự tình trước đó nói ra rõ ràng, thậm chí còn bao gồm cả chuyện lúc đầu Vệ Lương Tài còn giả vờ đầu hàng, sau đó liền lén xông ra.
Dưới sự trần thuật đơn giản của Lý Nhị Trụ, Thạch Hùng đã nghe được chính là sự thông minh, có trách nhiệm của Vệ Lương Tài, cùng với lựa chọn giữa trung và hiếu sau đó.
Hôm nay nghĩ lại, sở dĩ lúc trước Vệ Lương Tài không thừa nhận chuyện này, chính là vì muốn che giấu sự tồn tại của trấn Thần Linh, cứu những tù binh kia, đồng thời cũng cứu những dân chúng khác của trấn Thần Linh.
Nhưng hành vi của hắn, ở trong mắt của Vệ Kiến Đình lại biến thành gặp chuyện nhưng không nhận, không có trách nhiệm, thậm chí còn viết trong đó bốn chữ "Tiểu nhi vô năng".
Vệ Kiến Đình đương nhiên cũng quan tâm đến Vệ Lương Tài, nếu như không quan tâm, hắn sẽ không cố ý gửi thư, nhờ Thạch Hùng chiếu cố Vệ Lương Tài.
Nhưng ở trong mắt Vệ Kiến Đình, Vệ Lương Tài lại không khác gì một tên không có việc gì để làm.
Tiểu nhi vô năng!
Chỉ là không biết lúc Vệ Kiến Đình viết bốn chữ này ở trong thư, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận