Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 313 -




Lúc này nam nhân mới chú ý tới sự tồn tại Điền Đường, có vẻ xấu hổ: "Phu nhân ta bụng lớn sắp sinh, ta đi vào huyện bốc thuốc cho phu nhân, phu nhân lo lắng cho ta, nên mới tới chờ ta, ta không nghĩ tới…"
Vẻ mặt Điền Đường có chút dịu đi: "Để Bạch đại phu đỡ đẻ cho phu nhân ngươi, nếu ngươi đồng ý, ta lập tức gọi người đưa phu nhân ngươi đến phòng bên cạnh."
Nam nhân không chút do dự liên tục gật đầu.
Điền Đường không nói thêm gì nữa, lập tức sai người đi chuẩn bị phòng sạch sẽ, sau đó dặn dò người đi đun nước nóng, để nữ tử trong vệ đội tới hỗ trợ, đưa phụ nhân đến phòng phụ cận.
Nơi này vừa vặn là vị trí cửa vào, cách đó không xa chính là trấn Phong Thu trước kia, tìm một căn phòng trống sạch sẽ không khó.
Bạch Quán Chúng cũng lập tức hành động, để cho người đi xử lý các loại đồ vật cần chuẩn bị đỡ đẻ.
Điền Đường chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ, từ miệng của cô nương từng ở cùng phụ nhân kia hầu như đã biết nguyên nhân và kết quả của sự việc.
Tình huống này của thôn Điền gia tương đối đặc biệt, tuy rằng phần lớn thời gian đều có thể thực hiện theo hình thức sinh hoạt tự cấp tự túc, nhưng cũng có một vài thứ thiếu, ví dụ như lúc trước thiếu chỉ tơ và kim khâu.
Vì hạ thấp khả năng thôn dân đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm, sau khi vệ đội thôn Điền Gia thành lập, có nội dung công việc là ra ngoài giao hàng và giúp mọi người mang hàng hóa.
Nói một cách đơn giản, đó là bán xà phòng, nhân tiện ra ngoài bổ sung một ít đồ vật mà thôn Điền gia cần, ví dụ như muối các loại.
Thôn dân cũng có thể trả thêm tiền cho người của vệ đội để mua những thứ họ cần.
Hai phu thê ra ngoài chỉ để nhờ người bốc thuốc, ngoài dược liệu ra họ còn có một số nhu cầu lặt vặt, những thứ họ cần rất phức tạp và rắc rối, nam nhân sợ người khác nói không rõ nên đến đây giải thích cặn kẽ cho người mua.
Phụ nhân lo lắng, cũng đi theo tới nơi này, nghĩ chỉ là tới lối vào, không có đi ra ngoài, hẳn là không có nguy hiểm.
Sau khi xuống xe ngựa, phụ nhân nghĩ đi lại nhiều sẽ có lợi cho việc sinh nở, lúc này mới đi xa một chút.
Thôn Điền gia có rất nhiều việc, nặng một chút có thể đi sửa đường, nhẹ một chút cũng có thể hái thuốc, vị trí lúc trước phụ nhân ngã xuống vừa vặn là khu hái thuốc, đây cũng là nguyên nhân Điền Đường sẽ cho rằng phụ nhân là đi ra ngoài làm việc.
Cũng may tình huống so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn một chút.
Nhưng dù vậy, phụ nhân mang thai sắp sinh đi lại khó khăn, nếu như không phải gặp bọn họ, chỉ sợ lúc này đã lành ít dữ nhiều.
Điền Đường nhíu mày, chuyện đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, nàng nhìn gian phòng cách đó không xa, chỉ hy vọng phụ nhân có thể an toàn sinh hạ hài tử, mẫu tử bình an.
Không biết qua bao lâu, ngay cả Điền Đường cũng sốt ruột chờ, muốn đi hỏi tình huống một chút, trong phòng mới rốt cục truyền ra tiếng trẻ con khóc.
Điền Đường bước nhanh về phía trước, lúc sắp vào nhà, bên trong liền truyền đến giọng nói kích động.
"Sinh rồi, là một nữ nhi, nữ nhi rất xinh xắn."
[Chúc mừng...]
Điền Đường trực tiếp tắt lời nhắc và đi vào phòng để xem.
Nam nhân cũng chạy vào, đi tới trước mặt thê tử, nắm chặt tay nàng ta: "Phu nhân, may mà nàng không sao."
Trong lòng Bạch Quán Chúng ôm một đứa bé chỉ vừa mới được bao bọc đơn giản, đi tới trước mặt Điền Đường: "Nữ nhi rất xinh đẹp."
"Ta có thể ôm một chút không?" Điền Đường dò hỏi, khi Bạch Quán Chúng đưa đứa bé tới, nhanh chóng tiếp nhận, cẩn thận ôm vào trong ngực.
Đột nhiên thay đổi cái ôm, trẻ con động đậy môi, mím mím, nghiêng đầu tới gần Điền Đường, thấp giọng hừ hừ hai tiếng, bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn, nhìn thật sự là đáng yêu không chịu được.
Khóe môi Điền Đường hơi cong lên, ôm đứa bé đi tới trước mặt người nữ tử: "Chúc mừng ngươi, là nữ nhi."
"Ta... ta... ta có thể ôm một cái không?" Nam nhân nhìn chằm chằm vào đứa bé, cẩn thận xoa tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận