Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 462 -




Triệu Đồ bị chọc trúng chỗ đau đớn, cắn răng nói: “Từ…… Sư…… Gia!”
Từ Triết vẫn tươi cười như cũ, khom lưng cúi đầu: “Đại nhân đừng tức giận, nếu như miệng vết thương không cẩn thận vỡ ra, còn phải nằm ở trên giường nhiều thêm mấy ngày.”
Triệu Đồ bị chọc giận đến mức nằm ngửa, sớm biết rằng chuyện sau đó sẽ thú vị như vậy, lúc trước hắn khẳng định sẽ nhắc nhở hàng trăm lần ở trong lần, như thế nào cũng đều sẽ không để cho bản thân mình bị thương.
Triệu Đồ chiếu cố ở bên người che miệng buồn cười.
“Lão sư.”
Sau khi Từ Triết đi ra, liền gặp được Bùi Phong Bình, lập tức đứng yên hành lễ.
Bùi Phong Bình nghiêm mặt gật đầu.
Từ Triết chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nếu như Bùi Phong Bình đã không muốn nói chuyện với hắn, sau khi tiếp nhận hành lễ xong sẽ trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại hắn vẫn đứng đấy như cũ, nghĩ đến hẳn là có chuyện muốn nói.
Bùi Phong Bình chậm rãi thở ra một hơi, sau khi càng thâm nhập và hiểu biết thêm về trấn Thần Linh, những nghi hoặc trong lòng hắn càng nhiều hơn chứ không ít hơn so với lúc mới đến.
Hiện giờ địa vị của Từ Triết ở trấn Thần Linh cơ hồ là ngang hàng với Lâm Thành Phúc, Lâm Thành Phúc sẽ làm việc ở mặt bên ngoài, quân sư rất được coi trọng đó là Từ Triết.
Cứ như vậy, có rất nhiều vấn đề Bùi Phong Bình hoàn toàn có thể tìm được câu trả lời ở Từ Triết nơi này.
Mà khi hắn chân chính mở miệng, lại hỏi ra một vấn đề tựa hồ có chút không liên quan: “Ban đầu ngươi ở huyện Khê Lâm làm sư gia nhiều năm như vậy, làm sao lại đột nhiên biến thành phụ tá đắc lực của vị thần sứ kia?”
Từ Triết cảm thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của Bùi Phong Bình.
“Lão sư, việc này nói ra thì rất dài, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi chậm rãi nói.” Từ Triết duỗi tay, đi đỡ lấy tay của Bùi Phong Bình.
Bùi Phong Bình gật đầu, tùy ý để Từ Triết mang theo đi.
Hai người tới ngồi ở một chỗ đơn sơ, là nơi nghỉ chân của các bá tánh, mặt đối mặt ngồi ở trên chiếc ghế gỗ bình thường, ở giữa cách nhau một cái bàn bát tiên màu đỏ.
Sau khi ngồi xuống, Từ Triết mới bắt đầu nói chuyện.
“Lão sư đã biết rồi đó, nguyện vọng lớn nhất đời này của học sinh chính là giúp bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, Triệu đại nhân là một vị quan tốt, ít nhất đối với chuyện của bá tánh ở huyện Khê Lâm, hắn vẫn luôn và đều làm rất tốt, chỉ là huyện Khê Lâm cũng chỉ là một huyện thành nhỏ bé, vì để cho bá tánh huyện Khê Lâm có thể có được một cuộc sống sinh hoạt tốt, học sinh cùng Triệu đại nhân đều đã dốc hết toàn lực.”
“Cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian, ở bên ngoài huyện Khê Lâm đều sẽ có lưu dân tiến đến đến cậy nhờ, nhưng Triệu đại nhân chưa bao giờ để cho bất luận một lưu dân nào đó tiến vào huyện Khê Lâm.”
“Sức người chung quy thì cũng hữu hạn.”
Mà lực lượng của trấn Thần Linh đến từ chính thần nữ.
Bùi Phong Bình rất dễ dàng liền nghe ra hàm ý trong lời của Từ Triết, cũng không thể không thừa nhận hắn nói rất có đạo lý, thiên hạ hiện giờ, đừng nói là Từ Triết, cho dù là hắn, một người đã từng giữ chức Lại Bộ thượng thư, cũng không thể không thỏa hiệp từ quan, chỉ dựa vào lực lượng của một cá nhân, muốn thay đổi thiên hạ này, là điều vô cùng gian nan.
“Thần Sứ đại nhân chọn người, tựa hồ chỉ xem phẩm tính, không xem ân oán, lúc trước…” Từ Triết tạm dừng một chút, “Lúc trước kỳ thật Triệu đại nhân đã từng mơ ước qua trấn Thần Linh, hoặc là nói mơ ước qua đồ vật của trấn Thần Linh.”
Khuôn mặt của Bùi Phong Bình không khỏi lộ ra dáng vẻ tò mò.
Từ Triết cười một chút rồi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay lão sư ở trấn Thần Linh ở, nói như vậy có nghĩa là cũng từng gặp được xà phòng ở bên trong trấn Thần Linh, hình như ở kinh thành cũng có?”
Bùi Phong Bình gật đầu: “Đúng vậy, trước đó vài ngày đồ vật như vậy đột nhiên xuất hiện, khiến cho nữ quyến trong kinh thành tranh nhau để mua, chẳng lẽ thứ đó chính là tới từ trấn Thần Linh này?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận