Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 634 -




Cũng chính chuyện đổi ca trong thời gian đó đã khiến cho người của bọn họ lần lượt phản bội.
Nhưng bây giờ, “chính chủ” viết bức thư đó đang ở đây-ngay trước mặt hắn.
Nghĩ lại, nếu lúc trước bọn họ phát hiện ra điểm bất thường trong bức thư kia sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển đến nông nỗi như hiện tại, Tề Duệ Đạt cũng sẽ không bị giam giữ lâu như vậy.
Nghĩ tới đây, Mã Thái nhất thời hoảng hốt, giai điệu cùng lời nói kia “Phương bắc có thần linh” lại vang lên trong lòng, hắn hoài nghi suy nghĩ của chính mình.
Ngay cả khi phát hiện ra nó sớm hơn, liệu bọn họ có thể thật sự đánh bại được trấn Thần Linh hay không?
“Mã Thái, Văn đại nhân hiện giờ đang ở đâu?” Tề Duệ Đạt hỏi.
Mã Thái hoàn hồn, lắc đầu “Không biết.” Hắn nhìn Tề Duệ Đạt bên kia, suy nghĩ phức tạp, há miệng, nhưng vẫn cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện bức thư kia cho Tề Duệ Đạt nghe.
Sự việc đã rồi, cho dù hắn ta có nói gì với Tề Duệ Đạt nhiều hơn nữa, cũng không có cách nào thay đổi sự thật đã xảy ra.
Tề Duệ Đạt bị nhốt mấy tháng, đối với chuyện xảy ra bên ngoài không biết gì cả, lúc này nói ra là vì hắn, dẫn đến binh lính trong quá trình đổi phòng thủ mà xảy ra vấn đề, điều này chỉ là tăng thêm phiền toái cho nhau mà thôi.
Mã Thái lại liếc nhìn Tề Duệ Đạt, quay đầu đi vào, ngồi ở trên giường gỗ bên trong.
Tề Duệ Đạt còn muốn nói chuyện, nhưng đã không thấy bóng dáng của Mã Thái, mở miệng, cuối cùng vẫn không thể lên tiếng, cũng quay đầu đi ngồi lại trên giường gỗ.
Hai người cứ im lặng như vậy đến bữa ăn.
Tề Duệ Đạt đã ở trong tù mấy tháng, đã thập phần quen thuộc với giờ cơm , đến giờ, không chờ người khác thúc giục đã tự giác đứng dậy.
Mã Thái vừa mới tới, nghe tiếng bước chân cũng không hề đứng dậy, thẳng đến khi thức ăn được đặt trước cửa lao của hắn, hắn mới chậm rãi đứng lên, lúc tới cửa lao, hắn kinh ngạc nhìn vào thức ăn trước mặt.
“Nhiều như vậy? Lẽ nào…?”
“Không phải, bởi vì ngươi là người mới tới, sẽ có một bữa ăn phong phú như vậy, về sau thức ăn của ngươi và ta cũng sẽ giống nhau, đây là bữa ăn chính của chúng ta.” Tề Duệ Đạt chủ động giải thích. “Một ngày hai bữa, một vữa chính có hai món cùng một canh, chủ yếu là món chay, thỉnh thoảng cũng sẽ có món mặn cùng cơm.”
Vừa nói Tề Duệ Đạt vừa vươn tay gắp một củ khoai lang, thuần thục lột vỏ. khoai lang rất sạch sẽ, khi mới bị bắt giam hắn còn tưởng có rất ít ngày có thể được ăn no đủ bữa, nên cơ bản mỗi lần ăn đều ăn cả vỏ khoai lang.
Tuy nhiên, Tề Duệ Đạt cũng đã ở trong nhà lao này một khoảng thời gian dài, một ngày hai bữa cơm no cũng đã ăn được mấy tháng, sinh hoạt ngược lại đầy đủ hơn trước khi vào đây, ít nhất khoai lang này, hắn nhất định sẽ lột sạch vỏ bên ngoài rồi mới ăn.
Mã Thái mờ mịt nhìn Tề Duệ Đạt: “Một ngày hai bữa đều có thể ăn no sao? Cuộc sống ở đây không phải tốt hơn so với bên ngoài sao?”
“Thua kém hơn.” Tề Duệ Đạt nhìn bộ dáng kinh ngạc kia của Mã Thái, trong lòng có chút kiêu ngạo, hắn bị giam giữ trong này lâu như vậy, không hiểu được ba bốn phần cũng hiểu được một hai phần, không giống như Mã Thái hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn không hề đề cập tới chuyện lúc mới tới mình cũng có chút hiểu lầm, cho rằng bữa cơm bày trước mặt là bữa ăn cuối trước khi chết, cười nói: “Bên ngoài mà ngươi nói chính là phủ Lâm Xuân trước kia, là bên ngoài trấn Thần Linh, cũng không phải trấn Thần Linh, có lúc ta thật sự muốn ra ngoài xem thử bá tánh trấn Thần Linh sống tốt như thế nào, ví dụ như bữa ăn này đi, những người bị giam như chúng ta lại có thể ăn no đủ, người bên ngoài chắc chắn sẽ sống tốt hơn, còn có… không nói nữa…”
Tề Duệ Đạt muốn nói thỉnh thoảng khi Mao Chính Kiếm đến, hắn còn có thể ăn được thịt cá, nhưng không lâu trước khi Mã Thái đến, Mao Chính Kiếm vừa nói về sau sẽ không trở lại, giờ nói những lời này cũng vô dụng, không cần đề cập đến nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận