Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 710 -




Chương 710:
Điền Đường cũng không nghĩ tới Ngô Tu Kiệt sẽ nói như vậy, tâm tình ít nhiều cũng có chút phức tạp, nhưng rất nhanh liền gật đầu: "Ừ, cứ phân phó như vậy đi, vài ngày sau, ta sẽ sai từng nhóm người đến đưa đồ mà bọn họ cần tới, ta cần Ngô đại nhân chuẩn bị một danh sách cho ta, cụ thể cần bao nhiêu vật tư, như vậy ta mới dễ đi chuẩn bị.”
“Tuân lệnh.” Ngô Tu Kiệt lập tức đáp ứng, lúc cúi đầu cũng thấp hơn bình thường rất nhiều.
[Chúc mừng người chơi, hoàn thành nhiệm vụ phát động đặc thù, nhận được sự tán thành của tướng lĩnh phủ Lâm Xuân [Ngô Tu Kiệt], nhận được bạc *300 lượng, giá trị danh vọng +2, kinh nghiệm nhân vật +1]
Ánh mắt của Điền Đường cũng đã đảo qua thông báo lần này, tán thành cùng với độ trung thành đều khác nhau, nhưng "tán thành" có nghĩa là người này đã hoàn toàn đứng về phía của trấn Thần Linh, tán thành như vậy so với tán thành ở bề ngoài càng sâu hơn một tầng.
Điều khiến cho Ngô Tu Kiệt "tán thành", vẫn là chuyện của bá tánh và binh lính.
Điền Đường đưa tay đỡ: "Ngô đại nhân cũng không cần câu nệ lễ nghi, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải thừa dịp nhiệt độ không khí vẫn còn chưa hạ xuống thấp nhất, đưa vật tư đi, mấy ngày nay, chỉ sợ sẽ làm phiền đến Ngô đại nhân.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Ngô Tu Kiệt lớn tiếng đáp.

Cuối năm cũng càng ngày càng gần, nhiệt độ của trấn Thần Linh cũng một mực giảm xuống, thậm chí trong một số vại nước đều đã đông lại thành băng.
Nhà tắm và nơi tập trung nghỉ ngơi sưởi ấm, cơ hồ một ngày 24 giờ đều nhóm lửa, trên cơ bản chỉ cần đến hai nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp không thuộc về mùa đông.
Lúc trước Điền Đường cùng với Ngô Tu Kiệt nói chuyện xong, liền trở về trấn Thần Linh, sau đó cũng không lại tới phủ Lâm Xuân nữa, nàng dự định sẽ ở lại trấn Thần Linh đợi đến lễ mừng năm mới, chờ qua năm mới thì lại đi đến phủ Lâm Xuân để xử lý nhiệm vụ tích góp được trong khoảng thời gian này.
Có thời gian rảnh rỗi, thời gian Điền Đường đến trường học và đến nhà của trấn nhỏ gần như đều được tách đôi.
Chẳng qua là lần này nàng đến trường học cũng không có chương trình học cố định, cơ bản đều dựa theo tâm ý của nàng mà nói, đôi khi nàng sẽ dựa theo tiến độ của chương trình học, cũng có lúc nàng sẽ tự do phát huy, điều này chủ yếu sẽ được quyết định bởi trình độ quen thuộc của nàng đối với chương trình học.
Sau khi Bạch Phúc có thể thuần thục lái xe, cơ hội Điền Đường có thể dùng đến nó ngược lại cũng không nhiều lắm, căn cứ vào nguyên tắc không cần chính là lãng phí, Điền Đường đơn cũng đã quy nó vào phương tiện giao thông công cộng của trấn Thần Linh, bởi vì số lượng xe buýt chở người nhiều, sau khi xác nhận vận hành, cũng tăng lên hiệu suất đi lại của bá tánh trấn Thần Linh lên rất nhiều.
Chiếc xe buýt này vào mỗi ngày đều sẽ có thời gian và tuyến đường cố định ở trấn Thần Linh, chủ yếu là từ vị trí đỗ xe trung tâm của trấn Thần Linh và chạy đến vị trí phủ nha trước kia của phủ Lâm Xuân, tựa như quy trình bình thường của "xe buýt", đây cũng là một chiếc xe buýt.
Bởi vì chỉ có một chiếc xe buýt, nên mỗi ngày số lần qua lại ở hai nơi cũng không nhiều, chỉ là so với xe ngựa, xe buýt còn có thể chứa được càng nhiều người hơn, mà tốc độ qua lại cũng nhanh hơn xe ngựa không ít, không ít bá tánh đều nguyện ý ngồi ở xe buýt qua lại.
Cũng bởi vì có sự tồn tại của xe buýt, cho dù là những bá tánh làm việc tại phủ Lâm Xuân, cũng có thể cách một hai ngày để trở về một chuyến, mà cũng không giống trước như vậy, mỗi lần chuẩn bị trở về đều còn cân nhắc đến chuyện xe ngựa có chật cứng mỗi khi chen xuống hay không.
Càng đến tết, ý nghĩ muốn đoàn viên trong lòng của bá tánh lại càng sâu.
Điền Đường cũng từ lâu đài trên không chuyển xuống phía dưới, ở cùng với Điền Đại Nữ và Điền Nhị Nữ, một lần nữa bắt đầu hưởng thụ những ngày lành được các tỷ tỷ chăm sóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận