Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 821 -




Sau khi vào nhà, cánh cửa sau lưng nàng đã được Ứng Liên thân thiện đóng lại.
Điều đáng mừng là căn phòng tuy dột nát nhưng cũng không quá nhỏ, cả nhóm có thể sống thoải mái ở đây.
Lúc này Điền Đường mới nói ra nghi vấn trong lòng."Lão Bùi từng là Lại Bộ thượng thư, cũng là chủ động từ quan mà lại không phạm tội, sao ngài lại sống ở một nơi như vậy?"
Nàng nói rồi nhìn xuống đôi giày của mình, chỉ một lúc, giày của nàng cũng bị bám rất nhiều bụi trên đó, điều đó cho thấy căn phòng này bụi đến mức nào.
Bụi dày đặc, có lẽ là do ở trong kinh có rất nhiều bụi với lại Bùi Phong Bình cũng đã rời nhà được vài tháng.
Nhưng trong góc có thanh gỗ được buộc vào chiếc ghế thay cho cái chân bị gãy, còn có mấy chiếc chân bàn mục nát nứt hẳn ra ở dưới gầm bàn.
Tấm ván giường cũng có thể chứng minh rằng cuộc sống của Bùi gia trước đây không tốt.
Đường đường là Lại Bộ thượng thư chứ không phải là quan cấp bảy, dù có khó khăn muốn tích kiệm một chút cũng không đến nổi trang trí nhà cửa một chút, thay bộ bàn ghế mới cũng không đến nỗi nào.
Không thể tin được khi đó Bùi gia lại sống cuộc sống như vậy.
Sau khi Bùi Phong Bình đến trấn Thần Linh, cả hai cũng thân thiết với nhau trong một thời gian dài, tuy ban đầu Điền Đường nghĩ rằng Bùi Phong Bình khá cổ hủ, nhưng sau khi hiểu về hắn, nàng lại phát hiện Bùi Phong Bình là một người sẵn sàng vì gia đình mà làm việc chỉ để cho cuộc sống của họ tốt hơn.
Không chỉ Bùi Phong Bình, mà cả Bùi phu nhân cũng vậy.
Thật khó hiểu khi họ lại để mình sống trong một môi trường như vậy.
"Kể ra thì cũng dài" Bùi Phong Bình nói, nhìn quanh phòng, cố gắng tìm một cái ghế dựa còn tốt, nhưng tìm một hồi vẫn không thấy, trên mặt ít nhiều cũng xuất hiện vài tia thẹn thùng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Điền Đường trực tiếp lấy mấy chiếc ghế dựa mới toanh từ kho hàng của chợ buôn bán ra.
Mọi người: ...
"Đại nhân, trừ cái ghế ra, ngài còn cái gì không?" Lý Nhị Trụ cười ha hả, trên mặt nổi lên ý định xin Điền Đường một thứ gì đó.
Điền Đường không thèm để ý, chỉ cười nhìn hắn."Ngươi muốn cái gì?"
Lý Nhị Trụ suy nghĩ một chút, thăm dò nhìn Điền Đường hỏi."Nếu được thì... hai cái bánh bao lớn? "
Điền Đường vừa lật tay, trong tay liền có hai cái bánh bao thịt bốc khói, trực tiếp đưa cho Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ mỉm cười nhận lấy, một phát ăn hẳn nửa miếng, vừa ăn vừa vẫy gọi Điền Đường. "Đa tạ, ta vừa lúc đói bụng, lo lắng không biết tìm cái gì ăn, có thần sứ ở đây liền khỏi lo chết đói."
Lâm Thành Phúc đứng bên cạnh Lý Nhị Trụ, thấy hắn chỉ lo ăn bánh bao hấp, hắn không nhịn được vươn tay tỏ vẻ oán giận Lý Nhị Trụ, trầm giọng nói, "Ngươi cái gì cũng dám nói."
“Dù sao cũng chỉ có hai cái bánh bao thịt,” Lý Nhị Trụ nhai bánh bao, âm thanh lờ mờ "Dù sao cũng không phải là lần đầu chúng ta như thế này, ta chỉ lo cho việc ăn uống sau này như thế nào thôi, cứ tưởng thần sứ chỉ có thể lấy bún và mì ra thôi, nhưng không ngờ đến cái ghế to như vậy còn có thể lấy ra dễ dàng. Ta mà có năng lực này nhất định phải giấu mười cân thịt kho cùng một thùng cơm, muốn ăn lúc nào cũng được, ngươi nói xem có hay không?"
"Ăn của ngươi đi." Lâm Thành Phúc lại mắng hắn."Ăn cũng không ngăn được miệng ngươi!"
"Còn không phải là ngươi tới nói chuyện với ta sao? Ta đang ăn rất ngon, ngươi còn quấy rầy ta ăn bánh bao?" Lý Nhị Trụ vừa nói, vừa nhấc ghế đứng thẳng lên, nhìn chính mình, sau đó nhìn Điền Đường, liền đặt chiếc ghế ra sau Điền Đường.
Điền Đường cười."Ngồi xuống nói chuyện đi, trên đường đi xe ngựa đến kinh đô thực sự rất gập ghềnh, đừng nói Bùi tiên sinh không chịu được, ngay cả chúng ta ngồi cũng hơi khó chịu."
“Đúng vậy, đó mới là mấu chốt,” Lý Nhị Trụ nhanh chóng trả lời."Hóa ra ở trấn Thần Thần trấn không có những con đường như vậy. Lúc đó ta cũng không nghĩ đó là đường bộ, đi quá gập ghềnh, làm đường lại tốn tiền của, thời gian, sức người,
thật sự là vô nghĩa, bây giờ đến kinh thành mới phát hiện, vẫn là đường của trấn Thần Lĩnh ta thoải mái. Đường như này mà còn nói là kinh thành, thật không biết xấu hổ!"
Lý Nhị Trụ nói xong, mọi người không nhịn được cười, dọc đường đi, không khí ảm đạm cũng tan đi trong nháy mắt.
Dù vẫn ngồi trong căn nhà dột nát nhưng họ đều biết nơi đây chỉ là ở tạm mà thôi,

Bạn cần đăng nhập để bình luận