Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 996 -




Ba phần thiên hạ hiện giờ, xét cho cùng thì thật ra là một nhà có ba phần, nói Vệ gia là của triều đình, thật ra cũng là Vệ gia của thiên hạ.
Cho nên cho dù là Nhân Vương hay là Triệu Vương, hai bên thế lực vẫn luôn mang binh đánh nhau qua lại ở khu vực biên giới, cũng không thật sự xâm lấn vào.
Điền Đường ngước đôi mắt: “Chiến tranh một khi bùng nổ toàn diện, thiên hạ nhất định sẽ sinh linh đồ thán, đến lúc đó người chết sẽ còn nhiều hơn bây giờ, cho nên dù như thế nào, Vệ gia đều cần phải bảo vệ triều đình, hành động như vậy, không chỉ là vì triều đình, cũng là vì bá tánh.”
Vệ Kiến Đình đứng dậy, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Điền Đường: “Nếu Lý Nhị Trụ đã nói với ngươi chuyện của ta, chắc cũng đã từng nói về tổ huấn của Vệ gia tổ rồi, hành động của ta không vĩ đại như ngươi nghĩ, ta làm như vậy, chỉ là vì bảo vệ tổ huấn của Vệ gia, bảo vệ cho triều đình.”
“Có lẽ trong lòng Vệ tướng quân cũng suy nghĩ những chuyện phản nghịch,” Người Điền Đường hơi ngả về sau, ngẩng đầu nhìn gáy của Vệ Kiến Đình: “Có lẽ Vệ tướng quân nghĩ, cũng nên để tổ tông nhìn thử, tổ huấn mà các ngươi định tàn khốc đến mức nào, nhìn bên ngoài tổ huấn có thể bảo vệ cho triều đình, bảo vệ cho bá tánh, nhưng thực tế trong mấy năm nay, cũng có rất nhiều bá tánh bởi vì tổ huấn này mà phải chịu đủ bụng đói kêu và đau khổ vì tra tấn.”
Cả người Vệ Kiến Đình giật mình.
“Cái gọi là thiên hạ rốt cuộc là cái gì? Hoàng thất chính thống lại là cái gì?” Điền Đường tiếp tục nói: “Cái gọi là chính thống, chỉ cần có thể làm cho bá tánh được sống yên lành chính là chính thống, cái gọi là thiên tử, người xưa cũng nói “Vương hầu khanh tướng chẳng lẽ vừa sinh ra đã cao quý sao”, không có chuyện gì là thành công mà không có trở ngại, nếu triều đình không thể khiến bá tánh được sống tốt, vậy tất nhiên triều đình cũng không cần thiết phải tồn tại.”
Vệ Kiến Đình không quay đầu lại, nhưng hắn hơi nắm chặt tay đã làm lộ ra một chút tâm lý của hắn.
Điền Đường đứng lên: “Nếu Vệ tướng quân cảm thấy những việc làm trong quá khứ dẫn tới khiến cho bá tánh chịu khổ, thấy hổ thẹn trong lòng, thì lúc này càng không nên trốn dưới sự áy náy, không làm cái gì cả, có lẽ Vệ tướng quân có thể tự ra ngoài nhìn dáng vẻ của thành Thần Linh, nếu Vệ tướng quân xem xong vẫn cảm thấy không thể tán thành, vậy có thể tiếp tục về trong nhà lao.”
Vệ Kiến Đình quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn Điền Đường mang theo vài phần không thể tưởng tượng được: “Ai lại đi ra ngoài rồi lại về nhà lao?”
Điền Đường nghiêng đầu: “Tất nhiên là Vệ tướng quân rồi, dù sao Vệ tướng quân là có tiếng cổ hủ cố chấp.”
Vệ Kiến Đình thở chậm rãi, sau khi nghe câu này, tâm trạng càng phức tạp hơn lúc trước.
Điền Đường vẫn nhìn hắn, lại tiếp tục cười nói: “Nếu Vệ tướng quân vẫn cảm thấy không thể trái tổ huấn Vệ gia, hay là sửa họ đi, tổ huấn là tổ huấn của Vệ gia, nếu Vệ tướng quân sửa thành họ mẹ, thì cũng không xem như con cháu của Vệ gia, không tuân thủ tổ huấn của Vệ gia cũng không sao có phải không?”
Vệ Kiến Đình bỗng dưng ngẩng đầu.
Điền Đường hơi mỉm cười: “Vệ tướng quân có thể tự suy nghĩ thử.”
Nói xong, nàng xoay người rời khỏi nhà lao.
Cửa nhà lao vẫn mở rộng, nếu Vệ Kiến Đình muốn rời khỏi, lúc nào cũng có thể rời khỏi.
Quyền quyết định lúc này, nằm ở trong tay bản thân Vệ Kiến Đình.
Cuối cùng Vệ Kiến Đình cũng quyết định bước ra khỏi nhà lao, đây cũng lần đầu tiên sau khi tới thành Thần Linh hắn nghiêm túc nhìn lại nơi này.
Không có gì khắc sâu hơn là chính mắt nhìn thấy.
Hắn đã nhiều lần nghĩ tới thành Thần Linh đến tột cùng là có dáng vẻ như thế nào, nhưng đến khi đứng ở chỗ này, hắn mới hiểu được vì sao Vệ Lương Tài lại không chút do dự lựa chọn phản bội triều đình.
Những người còn lại của Vệ gia đi theo sau Vệ Kiến Đình cũng nghiêm túc quan sát thành Thần Linh.
Không biết đã đi bao lâu, Vệ Kiến Đình quay đầu, nhìn mọi người phía sau.
Ánh mắt Vệ Lương Tài đối diện với Vệ Kiến Đình trong chốc lát, chủ động mở miệng gọi: "Phụ thân"
Vệ Kiến Đình than một câu: "Có lẽ ta đã quá mức ngu dốt cố chấp."
Vệ lão thái thái tiến lên, cầm chặt tay Vệ Kiến Đình, run rẩy thấp giọng nói chuyện với ông: "Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận