Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 697 -




Chương 697:
Kỳ thật nói cho đến cùng, là nàng đi đứng cũng không tiện, không tiện ra ngoài, ngoại trừ ở nhà để thêu hoa ra, chuyện khác cũng không làm được, vừa vặn lúc này có thể làm gia vị, nàng nghĩ đến lúc bản thân còn trẻ cũng đã làm qua một ít, lúc này mới nổi lên tâm tư như vậy.
"Lan Lan à, vị thần sứ đại nhân kia thật sự là người tốt, ngươi đừng nhìn những gia vị này không có gì, trấn Thần Linh kỳ thật cũng không thiếu thứ này, nhưng đối với một số người mà nói, thứ này xác thực cũng có thể nuôi sống một nhà, không phải tất cả mọi người đều có thể đi sửa đường, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thi đậu nhà xưởng, ta có thể thấy rõ, thần sứ đại nhân vẫn luôn cung cấp cho bá tánh của trấn Thần Linh một phần công việc kiếm ăn."
"Giống như bà bà sao?” Nguyệt Lan hỏi.
“Không chỉ vậy.” Lão bà bà lắc đầu. "Lúc trước ta nghe nói, những con đường kia của trấn Thần Linh chúng ta, cùng với chuyện xây nhà cũng đều giống nhau, thần sứ đại nhân chỉ cần vèo một cái liền có thể xây xong, nhưng nàng lại không làm gì cả, rốt là vì sao? Chính là vì tạo ra phần công tác này, còn có cả công việc như thêu hoa gì đó, kỳ thật cũng đều không cần, ngươi nói thêu hoa có ích lợi gì? Cũng thi không được, nếu không thể thêu hoa để kiếm tiền, thì phải sống như thế nào đây?"
Nguyệt Lan nghiêm túc nhìn nàng: "Giống như lão bà bà sao?”
"Không chỉ vậy ." Lão bà bà lần nữa lắc đầu, "Ta như vậy, ngươi cũng như vậy, còn có những người đã thành thân, người một nhà ở cùng nhau cũng vật, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ khi chúng ta có thể kiếm tiền, thì mới có sức lực để sống qua ngày, nếu thật sự sống không được, sống không thoải mái, vậy thì liền ly hôn mà quên đi."
Nguyệt Lan cái hiểu cái không, lại theo bản năng mà gật đầu: "Bà bà nói rất đúng.”
Lão bà bà nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng, cười rồi đưa tay ra để sờ sờ đầu của nàng: "Không có việc gì, về sau chuyện ngươi nên biết thì tự nhiên sẽ biết, dù sao trấn Thần Linh thật sự rất tốt, ta còn phải đa tạ ngươi, ngươi đã dẫn theo một lão bà tử như ta tới đây."
"Ta phải cảm ơn bà bà mới đúng," Nguyệt Lan nghiêm túc nói, "Nếu không có bà bà chiếu cố, ta cùng hài tử khẳng định đều không sống nổi, bà bà, nước sốt của bà làm xong, có thể bán cho ta một ít được không?”
Bà lão cười híp mắt: "Được, được được, ngươi thích, sau này phải ăn nhiều một chút, ta cho ngươi.”
"Không được, ta muốn mua," Nguyệt Lan bướng bỉnh nói, "Bà bà, nếu ngươi không thu tiền, ta liền không nhận, cũng không ăn!"
“Được rồi, cứ theo ngươi đi.” Lão bà bà tươi cười càng sâu, rồi ôm lấy Nguyệt Lan, “Có hài tử như ngươi ở bên ta, chiếu cố ta, đời này của ta cũng rất đáng giá.”
Nguyệt Lan ngượng ngùng nở nụ cười, tiếp tục giúp lão bà bà sửa sang lại đồ đạc.
Một hồi lâu sau, nàng lại lần nữa mở miệng: "Bà bà, gia vị này thật sự có ảnh hưởng rất lớn hay sao?"
"Thật sự, nhưng đây cũng chỉ là một bước nhỏ ở trong đó mà thôi, về sau còn có thể có rất nhiều rất nhiều, ta tin tưởng trấn Thần Linh vẫn còn có thể tốt hơn nữa."
“Oa, thật tốt, ngẫm lại cũng đã cảm thấy vui rồi!”
“Ừ, ta cũng vậy.”

Cân nhắc về chuyện của gia vị, Điền Đường đã bắt đầu xử lý công việc của trấn Thần Linh.
Lúc trước thăng cấp trấn nhỏ cấp tám, vì chuyện thăng cấp mà đã hoàn toàn buông xuống yêu cầu phạm vi khu an toàn cần đạt tới, nhưng Điền Đường cũng không có tiến hành quy hoạch hoàn chỉnh, vừa vặn lúc này có thời gian, thuận tiện liền quy hoạch khu an toàn một chút.
Lần thăng cấp này ước chừng đã tăng hơn 100 kilomet vuông khu an toàn, ngoại trừ một số bộ phận là thông qua việc làm ruộng, sửa đường mà tiến hành khai thác, phần lớn còn lại đều là phần thưởng của nhiệm vụ.
Đến lúc này, nhiệm vụ mà trò chơi đưa ra cũng đã dần dần trở nên có tính chủ động hơn, nếu như lần này Điền Đường không nghĩ đến chuyện khai thác ruộng đất, phát động nhiệm vụ, chỉ sợ nàng sẽ cần thời gian rất lâu mới có thể đạt tới yêu cầu khu an toàn của nhiệm vụ cấp tám.

Bạn cần đăng nhập để bình luận