Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 150 -




"Lý Chính!"
“Lý Chính, hiện tại còn có công việc gì sao? Nếu không có, chỉ sợ cả nhà chúng ta đều phải chết đói."
"Lý Chính, nhà chúng ta đều đã cạn lương thực mấy ngày, những ngày này chỉ có thể dựa vào uống nước để chống đỡ, chúng ta thật sự không tìm được đường sống sao?"
Chu Lý Viễn không đành lòng nhìn thẳng vào bọn họ, hắn quay đầu sang nhìn Điền Đường: "Những người này đều ở đây, ước chừng có khoảng năm, sáu chục người, thanh niên trai tráng không ít, nhưng cũng có già có trẻ, ngươi nhìn xem... Nếu ngươi muốn tìm người làm việc, bằng không..."
Chu Lý Viễn chưa từng đi qua thôn Điền gia, không biết tình huống thôn Điền gia như thế nào, hắn chỉ nghe nói Điền Đường muốn đưa người đi, hắn cũng chỉ có thể nghĩ nàng đang muốn tìm người làm việc.
“Không cần.” Điền Đường lắc đầu, “Tất cả mọi người đều đi theo ta, bao gồm cả người già và trẻ nhỏ.”
Hai người nói chuyện vô cùng đơn giản, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của dân chúng.
Có một thanh niên nhanh chóng chen lên: "Ta có thể, ta có thể làm bất cứ việc gì, sức của ta rất lớn."
Chỉ với âm thanh này, tất cả dân chúng đều vô cùng kinh ngạc.
"Ta cũng có thể, ta cũng có thể làm việc."
"Ta làm việc cho ngươi, ta không cần tiền, chỉ cần cho ta miếng cơm để ăn là được."
"Tiểu cô nương, ngươi muốn gì ta đều có thể làm cho ngươi!"
...
Cảnh tượng như vậy, quả thực rất giống trước.
Lúc trước Điền Đường dẫn người từ trấn về thôn, nàng đã từng gặp qua những tình huống tương tự như vậy, nghe nói có cơ hội ăn no, tất cả mọi người đều hăng hái muốn đi theo.
Bây giờ nhớ lại, tựa hồ chuyện lần trước đã qua rất lâu.
Trong khoảng thời gian này, những người đó đã sớm hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của thôn Điền gia, ngay cả Điền Đường cũng có chút quên đi lúc đầu khi gặp bọn họ.
Mà lần này, chuyện tương tự lại một lần nữa diễn ra, hai chuyện này chỉ khác nhau ở một chỗ, lần trước những người đó vốn dĩ không có nhà để trở về, bởi vì bọn họ là lưu dân, cho nên họ sẽ nghĩ hết mọi cách, chỉ vì muốn có một nơi dung thân.
Mà lần này, những người kia cũng không phải là lưu dân, dù cho bọn họ sống không tốt, nhưng dù sao họ cũng là cư dân chân chính của trấn Phong Thu.
Điền Đường lui về phía sau một bước, nhưng bước chân của người dân cũng bắt đầu tiến về phía của nàng.
Họ như sợ bị bỏ lại ở phía sau, vì vậy tất cả bọn họ mới tranh nhau tiến lên, ai cũng không muốn thụt lui về phía sau một bước.
“Đừng chen lấn, mau lui về!” Có người tiến lên phía trước mặt của Điền Đường, ngăn cản đám dân chúng.
Điền Đường nhìn về phía hắn, nàng nhớ rõ người này, hắn chính là người đã đưa ra rất nhiều ý kiến về chuyện của bọn thổ phỉ, hình như tên của hắn là Lâm Thành Phúc.
Lời quát mắng Lâm Thành Phúc cũng tính là có chút hiệu quả, bởi vì dân chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, họ chỉ có thể nhìn Điền Đường với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Chu Lý Viễn không thể nhìn thêm được nữa, hắn nhíu mày rồi tiến lên: "Các ngươi làm như vậy, là hi vọng tất cả mọi người đều sẽ chết đói ở chỗ này sao?"
Hắn nói xong, phần lớn dân chúng đều cúi đầu, nhưng cũng có mấy người không phục, kiên trì cùng Chu Lý Viễn nói chuyện: "Chúng ta rất khỏe mạnh, để cho người khác nhìn thử không phải rất tốt sao?”
Trong mắt Chu Lý Viễn lộ ra thứ hàn quang: "Trong ngõ nhỏ này, tất cả mọi người đều đói không ra hình dạng gì, chỉ có các ngươi là vẫn còn mạnh khỏe như vậy, các ngươi thật sự nghĩ ta không biết gì hay sao?"
Điền Đường nhìn mấy người kia, ở trong một đám dân chúng gầy trơ xương, cơ bắp trên người mấy người này có vẻ khá nổi bật, có thể thấy trong khoảng thời gian này bọn họ tuyệt đối ăn không ít, những người như này hoặc là người thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, hoặc là ngang tàng, hống hách.
Có thể nghĩ biện pháp cướp đoạt đồ ăn thức uống.
Ngược lại Điền Đường lại càng thêm hy vọng bọn họ thuộc nhóm người đầu tiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận