Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 790 -




Tình huống của trấn Thần Linh cũng không được tính ở trong phạm vị tình huống bình thường.
Trong tay Điền Đường có tổng cộng 3 cái công cụ giao dịch, theo thứ tự là đại sảnh giao dịch, quầy giao dịch cùng với thị trường giao dịch, ba khu giao dịch này đều có một số chức năng lưu trữ, và hàng hóa được lưu trữ trong đó cũng có thể giữ được sự tươi mới như lúc ban đầu, bởi vậy mà hậu quả của việc số lượng hàng hóa được sản xuất ra ở trong tình huống cung lớn hơn cầu tựa hồ như không tồn tại.
Nhưng cho dù là thị trường giao dịch, hay là đại sảnh giao dịch, mấy thứ này tuy rằng tốt, nhưng cũng lại vi phạm quy luật của thị trường, vì xúc tiến tổng giá trị sản phẩm được sản xuất của trấn nhỏ mà xây dựng nhà xưởng cũng không sáng suốt.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Điền Đường dời tay khỏi lựa chọn “Xây dựng nhà xưởng”, bắt đầu suy tư xem cần phải làm như thế nào để xúc tiến tổng giá trị sản phẩm của trấn nhỏ từ phương diện khác.
Từ tình hình tổng giá trị tăng trưởng vào trước đó, ảnh hưởng chủ yếu đến tổng giá trị tăng trưởng của trấn nhỏ vẫn là số lượng nhà xưởng, theo trí nhớ của Điền Đường về tổng sản phẩm quốc dân, sau khi dùng phương pháp tính toán, hai bên ở một mức độ nào đó có tính trùng khớp rất lớn.
Mặc dù trước mắt nàng vẫn chưa biết tổng sản phẩm của trấn nhỏ được tính toán như thế nào, nhưng tóm lại không thể thiếu được “Sản xuất” “Giao dịch” “Chi tiêu” cùng “Thu nhập”, muốn nhắc nhở mấy giá trị này, vẫn cần phải xuống tay từ các phương diện này.
Điền Đường đem những từ ngữ này đều viết ở trên tờ giấy trắng trước mắt, lại vẽ một vòng tròn ở trên từ “giao dịch”.
Nhắc tới giao dịch, thứ đầu tiên nàng nghĩ đến chính là thương nghiệp.
Hiện tại thương nghiệp của trấn Thần Linh chủ yếu vẫn là lấy thị trường giao dịch làm chủ, lấy thị trường giao dịch làm trung tâm, từ trấn Thần Linh khuếch tán ra bên ngoài, tất cả các đồ vật mà bá tánh của trấn Thần Linh mua cơ bản đều đến từ thị trường giao dịch.
Bá tánh cũng rất tín nhiệm thị trường giao dịch, đều nguyện ý mua đồ vật ở thị trường giao dịch, đồng thời cũng nguyện ý đưa một số đồ vật bản thân mình tự làm ra đến thị trường giao dịch, lại để cho các bá tánh khác mua sắm.
Ưu thế lớn nhất của thị trường giao dịch lớn nhất là ở chỗ, Điền Đường có thể đảm bảo những đồ vật bá tánh mua được đều tuyệt đối an toàn.
Bất lợi ở chỗ, sự tồn tại của thị trường giao dịch đã làm giảm đáng kể việc mua bán qua lại giữa những người dân với nhau.
Nếu khai thông thương nghiệp……
Điền Đường chậm rãi viết xuống hai chứ “Thương nghiệp” ở trên tờ giấy trắng, ở mặt trên vẽ vài cái vòng tròn.
Trấn Thần Linh muốn phát triển thương nghiệp cũng không khó, chỉ cần nàng tuyên bố nhiệm vụ, xác nhận cửa hàng sử dụng, tự nhiên có thể xúc tiến toàn bộ thương nghiệp của trấn Thần Linh phát triển, đưa toàn bộ trấn Thần Linh tới con đường thương mại hóa.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn ở trên hai chữ vẽ một cái dấu “×”.
“Thương nghiệp” là một thứ tốt, nhưng hiện tại trấn Thần Linh vẫn ở trong thời đại nông canh thiên công nghiệp, trình độ tri thức cùng với trình độ tố chất của các bá tánh vẫn còn chưa hoàn toàn đi lên, cùng với bản thân trấn Thần Linh cũng chỉ là một cái trấn nhỏ, một khi chứng thực thương nghiệp ở bên ngoài, khẳng định sẽ có người bí quá hoá liều, đi đến bên ngoài trấn Thần Linh tìm kiếm cơ hội kiếm tiền.
Đi ra khỏi trấn Thần Linh, chỉ là đối mặt khả năng cũng sẽ không xuất hiện nguy hiểm, nhưng lại có thể được đến 200% lợi nhuận, cho dù là bản thân Điền Đường, cũng không nhất định có thể chịu đựng được cái dụ hoặc này, càng đừng nói chi là bá tánh trấn Thần Linh.
Trấn Thần Linh muốn phát triển thương nghiệp, nhưng không phải hiện tại, trước mắt trấn Thần Linh còn không thể thừa nhận được sự trùng kích mà thương nghiệp mang đến khi phát triển.
Không thể phát triển thương nghiệp, vậy chỉ có thể đổi sang một con đường khác.
Điền Đường suy nghĩ, bỗng nghiên linh quang trong đầu chợt lóe, viết hai chữ “Phục vụ” lên trên giấy.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì GDP có nghĩa là “Tổng giá trị sản phẩm và dịch vụ”, hiện tại ở trấn Thần Linh, tổng giá trị sản xuất của trấn nhỏ luôn bị mắc kẹt lại ở “nhà xưởng và sản phẩm, lại xem nhẹ và bỏ qua “dịch vụ”.
Tự cổ chí kim, ngành phục vụ luôn là một trong những bộ phận quan trọng của phát triển kinh tế, giá trị phục vụ cũng nên được tính ở trong tổng giá trị sản phẩm của trấn nhỏ, làm trọng điểm nâng cao tổng sản phẩm của trấn nhỏ lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận