Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1305 -




Tần Dung Dật thở dài: "Phụ vương, có lẽ nàng ta là chủ của thành Thần Linh. Dù gì nàng ta cũng là người của thành Thần Linh."
“Dù vậy nhưng không thể chọn phương pháp nhẹ nhàng hơn sao?” Thái Tử cau mày, “Ngươi còn không biết sức lực của mình đến đâu sao, có bao nhiêu người có thể chạy thoát khỏi mũi tên của ngươi? Ngươi làm vậy là không đúng rồi!"
Tần Dung Dật: ...
"Ngươi nói xem ngươi làm đúng hay sai? Ở tuổi này ngươi cũng nên thành thân đi. Nếu ngươi cứ giữ thái độ sau này chỉ sợ sau này còn không tìm được thê tử.” Thái Tử lẩm bẩm có chút không cam lòng, “Không phải phụ thân từng nói với ngươi rồi sao, phải thương hoa tiếc ngọc, lúc trước chỉ lạnh nhạt như vậy thôi, bây giờ còn lấy tên bắn nữa có quá đáng hay không? Nếu ngươi còn không thay đổi tính khí của mình, không biểu hiện tốt ở bên ngoài thì tiểu cô nương nhà người ta nhìn trúng con như thế nào? "
Thái Tử nói chuyện mà vẫn thấy Tần Dung Dật không nói gì, lại lên tiếng: “Ngươi nói xem bản thân mình có làm sai hay không?"
Tần Dung Dật đành phải nói: “Lúc đó ta chỉ giương cung chứ không trực tiếp bắn, nàng muốn tránh cũng không khó."
"Đúng vậy, đã đến lúc phải thay đổi tính tình, không thể cứ luôn nghiêm mặt..." Thái Tử tiếp tục nói lảm nhảm.
Tần Dung Dật ngắt lời hắn: "Người đâu, mau hộ tống Thái Tử điện hạ rời khỏi khỏi phủ... Phụ vương còn phải đi gặp Hoàng gia gia, nếu còn không đi bây giờ sẽ muộn đấy!"
Thái Tử có chút không tình nguyện, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Tần Dung Dật liền biết không thể manh động chọc nhi tử nữa, hắn do dự một lúc rồi quay đầu lại: “Được, ta đi gặp Hoàng gia gia.”
Thái Tử cứ đi một bước rồi dừng lại, Tần Dung Dật nhìn hắn rời đi không nói một lời.
Sau khi Thái Tử rời đi, Yến Mãn trở lại bên cạnh Tần Dung Dật, đứng một lúc vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, lời vừa nãy của Thái Tử điện hạ, tiểu điện hạ thật sự là thương hoa… Tiếc ngọc sao?"
“Trên chiến trường chỉ có địch cùng ta, không phân biệt nam nữ.” Tần Dung Dật nhìn hắn hắn, “Những lời vừa nãy phụ vương nói ngươi cũng nghe sao? "
“Không có không có.” Yến Mãn lập tức lắc đầu, hắn không biết tại sao lại bị hỏi câu đó, lúc này trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tần Dung Dật nhìn đi chỗ khác: “Thành Thần Linh cố ý dẫn người cho bao vây nhất định có nguyên nhân, bá tánh người cẩn thận đi điều tra một phen, làm kín đáo vào, trừ ta ra đừng để ai biết chuyện này."
Không ai biết rằng Yến Mãn ngoài giỏi phòng ngự thì cũng thông thạo việc điều tra.
Yến Mãn chắp tay khom người: "Vâng!"

“Gia gia, đi nhanh thôi.”
“Đến đây, đến đây.”
Hai ông cháu đeo giỏ trúc lớn trên lưng, một trước một sau xuất hiện ở góc đường.
Ngay chỗ rẽ có vài bá tánhg đứng, nhìn thấy hai ông cháu xuất hiện, nhìn nhau.
“Yến... chủ tử, thành Thần Linh canh phòng nghiêm ngặt, con đường này người lui tới không nhiều, có thể chờ lúc bọn họ đi qua, chúng ta lại đi theo phía sau họ, có lẽ có thể tra được chút gì đó.”
“Các ngươi ở chỗ này trông coi, nếu là có người đến tra, lập tức rời đi, ta đi theo họ vào trong nhìn xem,” Yến Mãn quay đầu, “Những người bình thường này không có khả năng biết đường đi tới thành Thần Linh, cần phải đi đến một nơi tương đối phồn hoa náo nhiệt, đi theo bọn họ sẽ dễ dàng hơn một chút.”
“Nhưng chủ tử, nếu nhất thời không cẩn thận, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.” Người đi theo Yến Mãn lo lắng nói.
“Lấy thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau ta còn chưa trở lại, các ngươi lập tức rời đi,” Yến Mãn nói, thấy mấy người còn muốn nói chuyện, lần nữa mở miệng, “Được rồi, việc đã đến nước này, các ngươi không cần nhiều lời, cứ như vậy đi.”
Nói xong, Yến Mãn khoát tay áo, chủ động tiến lên nói chuyện với hai ông cháu: "Đại gia, để ta giúp các ngươi.”
Đại gia híp mắt: “Ngươi là?”
Yến Mãn mỉm cười: “Ta vừa lúc đi ngang qua, thấy các ngươi cố hết sức, chuyện này chẳng qua là tiện tay giúp đỡ một chút.”
Đại gia lại nhìn kỹ hắn, rất nhanh trên mặt liền lộ ra nụ cười: “Ngươi thật đúng là người tốt, vậy làm phiền ngươi rồi, chúng ta muốn đi tới phủ Đăng Thuận phía trước, ngươi cũng tới đó sao?”
“Đúng vậy, ta muốn đi tìm việc làm.” Yến Mãn nói, nhận lấy đồ trong tay đại gia.
Xác nhận muốn tới thành Thần Linh thăm dò tin tức, Yến Mãn từ trên xuống dưới ăn mặc rất mộc mạc, nếu người ngoài nhìn sẽ thấy hắn có điểm tốt duy nhất là thân thể cường tráng, cũng vừa vặn phù hợp với việc hắn đi tìm việc làm.
Đại gia hoàn toàn không có hoài nghi động cơ Yến Mãn, sau khi đem đồ vật giao cho Yến Mãn, lại nhận lấy đồ vật trong tay tôn tử, tiếp tục cùng Yến Mãn nói chuyện: “Ngươi tuổi trẻ, nhất định có thể tìm được một công việc tốt, nghe nói hiện tại phủ Đăng Thuận chiêu công, công việc sửa đường, xây nhà, còn có nhà xưởng, chỉ cần ngươi có năng lực, có thể đi vào liền có thể kiếm được tiền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận