Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 881 -




Quảng An Vương không biết rõ về Thích Cố, nhưng cũng biết về chuyện hoàng thượng không quá coi trọng Thích Cố, nhưng Thích Cố có một ưu điểm, đó chính là trung thành, trung thành với triều đình, trung thành với hoàng thượng.
Đây là lý do tại sao hoàng thượng cử Thích Cố đến huyện Tân Hà, để nếu phủ Lâm Xuân xảy ra chuyện gì, Thích Cố có thể ứng phó ngay lập tức, để phủ Lâm Xuân to lớn không bị sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng không ai nghĩ rằng phủ Lâm Xuân sẽ thực sự thất thủ.
Quảng An Vương đoán rằng một trong những nguyên nhân khiến hoàng thượng hôn mê là do Thạch Hùng làm phản, hai là Thích Cố quá yếu, một người như vậy cho dù trung thành hơn nữa, cũng không có tác dụng gì.
Lần này hoàng thượng đặc biệt triệu Quảng An Vương vào cung vì thư của Thích Cố, điều này khiến hắn ta có chút tò mò, hắn ta rất quan tâm những gì được viết ở trong thư của Thích Cố, thế nhưng khiến cho Hoàng đế không để ý “mê hoặc”, không để ý nghi kỵ, trực tiếp mở thư của hắn.
“Lần này trong thư Thích Cố nói... khụ khụ...” Hoàng thượng muốn giải thích, chỉ nói một câu đã ho khan dữ dội, lần này hắn phải kìm nén mấy lần mới thành công, nhưng sau khi cơn ho ngừng lại, sắc mặt lại trở nên khó coi, hiển nhiên ho nhiều lần cũng tiêu hao sức lực của hắn.
Quảng An Vương đứng ở một bên, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng hoàng thượng, mấy lần không nói được, cũng không biết nên nói cái gì.
Trên thực tế, hắn ta không quen đối mặt với một hoàng thượng nhu nhược như vậy, trong trí nhớ của hắn ta, hoàng thượng vẫn luôn cao hứng, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn luôn dùng thủ đoạn mạnh nhất để đối phó, không giống như bây giờ, thậm chí không thể thốt nên một câu hoàn chỉnh.
Hoàng thượng ho khan hai tiếng, dường như là hao hết sức lực, biết sức khỏe mình quả thật không tốt, chỉ miễn cưỡng không lên tiếng, phất phất tay, sai tiểu thái giám đang đợi ở bên cạnh mang thư tới.
Tiểu thái giám lập tức hiểu ý, bước tới nhận lấy thư, cung kính đưa cho Quảng An Vương.
Quảng An Vương tiếp nhận thư rồi hạ mắt xuống bắt đầu đọc, sau khi đọc xong một lần thì chợt tỉnh táo lại, đọc tiếp lần nữa, lần này đọc thư chậm hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Sau khi xem lại bức thư này, hắn ta lộ ra vẻ mặt trầm ngâm: “Hoàng huynh, đề nghị lần này của Thích tướng quân thật là hay, nếu như thành công, chẳng những có thể đẩy vấn đề nan giải cho người của Nhân Vương, mà còn có thể lấy lại phủ Lâm Xuân mà không tốn bất kỳ sức lực nào.”
“Căn cứ những gì trong thư đã nói, người phụ trách phủ Lâm Xuân lần này là một nữ nhân, nữ nhân xưa nay luôn mềm lòng sợ phiền phức, đại phát thiện tâm để cho người dân chạy nạn ở lại cũng là chuyện rất bình thường, nhưng chuyện này không thể tùy tiện, ngươi có thể đi xác nhận một chút, chuyện này trẫm sẽ giao cho ngươi.” Hoàng thượng nhìn về phía Quảng An Vương, nghiêm nghị nói: “Hoàng đệ, toàn bộ kinh thành bây giờ, người trẫm tín nhiệm nhất cũng chỉ có một mình ngươi.”
Trong lòng Quảng An Vương run lên, lập tức khom người: “Thần đệ lĩnh chỉ, nhất định sẽ không để cho hoàng huynh thất vọng.”
Sau khi nhận lệnh rời cung, Quảng An Vương không chút do dự, lập tức dẫn theo người đi bố trí hành động tiếp theo, mặc dù trong lòng hắn có dị tâm, nhưng ít nhất hiện tại, hắn ta tuyệt đối sẽ không phản bội.
...
Lúc này ở thành Thần Linh, một nhóm người tị nạn vừa đến đang run rẩy trước lối vào của thành Thần Linh.

“Nương, ta sợ.”
Trong đám người, có hai người đang ôm chặt lấy nhau, nữ nhi kia nhìn khoảng chừng mười tuổi, còn vị mẫu thân nhìn qua đã ngoài 30, khuôn mặt lấm lem cỏ bụi, người ngoài cở bản không thể nhìn ra được dung mạo thật của họ, mỗi khi có ánh mắt của ai đó rơi vào hai người này, họ sẽ không kiềm chế được mà run sợ.
Có thể thấy từ đôi môi cắn chặt của họ thì chắc rằng cả hai thực sự đang cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng kết quả cuối cùng hình như không khả quan cho lắm.
Tại thành Thần Linh, sau khi Lý Nhị Trụ rời đi, Lỗ Anh tiếp tục đảm nhận công việc tuần tra của vệ đội thành Thần Linh, hắn cũng nhận thấy vẻ lo lắng của hai người này nên định gặng hỏi nhưng vừa đến gần, đã thấy vẻ hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt hai người họ.
Sau khi đi tới đi lui hai lần, Lỗ Anh không tự mình tiến lên mà tìm một nữ nhân trong vệ đội để tiếp xúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận