Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 61 -




Bạch Phục Linh nở nụ cười: "Ta biết ngươi không muốn tiếp nhận đồ người khác bố thí, nhưng ngươi đã đói thành như vậy, chắc chắn không có cách nào sinh tồn ở trên trấn nữa, đã như vậy, ta đề cử ngươi đi một chỗ, một nơi có thể để cho ngươi tự lực cánh sinh, chỉ cần ngươi ra khỏi trấn sau đó một mực đi về phía nam, nơi đó có một địa phương gọi là thôn Điền gia, có lẽ nơi đó tương đối thích hợp với ngươi."
Thiếu niên nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đã đi đến đó chưa?"
Bạch Phục Linh lắc đầu : "Ta còn chưa đến, tuy nhiên ta dự định có thời gian rảnh sẽ đi xem thử, hoặc là chờ sau khi ngươi đến đó, trở về nói cho ta một tiếng xem nơi đó ra sao."
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tiếp nhận lời đề nghị của Bạch Phục Linh, gật đầu: "Được, ta sẽ đi xem."

Khi thôn Điền gia xuất hiện thôn dân thứ một trăm lẻ một, Điền Đường đã biết, Bạch Phục Linh bắt đầu giúp nàng "tuyển người".
“Hoan nghênh ngươi tới thôn Điền gia, nơi này là thôn của thần, ta là thần sứ.”
Thiếu niên theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Điền Đường mỉm cười vươn tay: "Ta tên là Điền Đường, trong thời gian một nén nhang, ngươi sẽ tán thành tất cả những gì ta nói."
Thiếu niên ôm lòng tràn đầy nghi hoặc, đi theo Điền Đường một vòng trong thôn.
Ngay cả thời gian một nén nhang cũng không có, hắn liền triệt để buông xuống hoài nghi trong lòng, thậm chí từ trong đáy lòng tin tưởng nơi này chính là thôn của thần.
Thần thật sự đã xây dựng một thôn xóm có thể so với thế ngoại đào nguyên trên mảnh đất này.
"Xin chào, ta tên Mai Kỳ, mai trong hoa mai, kỳ trong cầu nguyện kỳ nguyện, xin hỏi ta có vinh hạnh trở thành thôn dân của thôn Điền gia hay không?"
"Đương nhiên, từ khi ngươi bước vào cánh cửa thôn Điền Gia kia, ngươi chính là thôn dân thuộc về thôn Điền gia, Thần Nữ bởi vì thôn dân thôn Điền gia vất vả cần cù mà giáng lâm, ngươi..."

"Thiếu đông gia, hôm nay trời bỗng nhiên trở lạnh, ngay cả nước bên ngoài cũng bắt đầu đông lại."
Trên người Bạch Phục Linh bọc chặt bộ trang phục dày dặn, mở miệng hỏi: "Bạch thúc, mùa đông năm nay có phải còn lạnh hơn năm ngoái một chút hay không?”
“Tình hình năm nay không chỉ có mỗi vấn đề lạnh, nếu tiếp tục như vậy, e rằng toàn bộ trấn Phong Thu sẽ gặp rắc rối."
Bạch Phục Linh đi đến cửa hàng, nhìn đám người lui tới lui đi.
Mấy ngày nay, hắn cùng không ít người nói đến thôn Điền gia, để cho những người cùng đường kia đi thôn Điền gia sinh tồn, cho tới bây giờ, tất cả mọi người ở lại thôn Điền gia, không có một người nào lại trở lại trên trấn.
"Bạch thúc, chuẩn bị xe."
"Thiếu đông gia?"
"Chuẩn bị xe, ta muốn ra cửa."
Bạch Phục Linh quyết định tự mình đi một chuyến thôn Điền gia, nhìn thử thôn Điền gia kia rốt cuộc có vật gì, lại có thể dung nạp nhiều người như vậy.
Ban đầu hắn muốn mang theo Bạch thúc cùng đi, nhưng lại nhớ tới lúc trước Bạch thúc còn hỏi thăm những đống Tam Thất kia từ đâu tới, mang theo hắn đi chỉ sợ sẽ gây ra đại họa, cho nên Bạch Phục Linh dứt khoát chỉ mang theo hai gã sai vặt hắn tín nhiệm cùng đi thôn Điền gia.
Lúc này ở thôn Điền gia, Điền Đường đang dẫn người thí nghiệm nhà kính lớn vừa được tặng.
Khi phần thưởng được phát ra, tiền tố của nhà kính lớn này ghi chú là [đơn sơ], nhưng khi Điền Đường lấy nhà kính lớn ra, nàng đã biết cái gọi là đơn sơ, cũng không chỉ bản thân nhà kính lớn này, mà là về mặt kỹ thuật, so với đủ loại nhà kính lớn đời sau, nhà kính lớn cơ bản này được định nghĩa là [đơn sơ].
Ngắn ngủi thời gian vài ngày, Mai Kỳ cũng đã triệt để dung nhập thôn Điền gia, không chỉ có chính hắn, hắn còn mang theo những người giống hắn nhưng mà đến sau cùng dung nhập.
Đối với Mai Kỳ mà nói, may mắn nhất chính là chỉ cần cố gắng làm việc, hắn có thể ăn uống no đủ, hơn nữa buổi tối còn có một giấc ngủ không bị đông lạnh đánh thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận