Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 370 -




Điền Đường lẳng lặng nhìn hắn.
“Chỉ là ta có năng lực để làm cho bá tánh an cư lạc nghiệp, nếu như không làm, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không có được sự yên bình.”
Triệu Đồ đột nhiên cười ra tiếng: “Cô nương thật biết nói đùa.”
Hắn nói xong, Điền Đường cùng với Từ Triết đều không nói thêm bất kỳ điều gì.
Triệu Đồ đột nhiên nghĩ đến một loạt sự việc không thể tưởng tượng ra nổi ở trong quá khứ, bỗng dưng hắn thu lại nụ cười của mình, nhìn chằm chằm vào Điền Đường: "Những điều ngươi nói đều là sự thật sao? Ngươi muốn cho bá tánh khắp thiên hạ đều có thể an cư lạc nghiệp, lời nói này của ngươi đều là sự thật sao?"
"Là sự thật." Điền Đường liền gật đầu, "Triệu đại nhân cùng với Từ sư gia đã từng hợp tác tốt với nhau, Từ sư gia thông minh như thế, Triệu đại nhân chỉ sợ cũng không phải là kẻ ngốc, có một số việc cho dù ta không nói, Triệu đại nhân cũng có thể tự mình đoán được, không biết trong quá khứ của nhiều năm về trước, Triệu đại nhân cũng vì chuyện đóng cửa thành và chuyện của lưu dân mà đã từng cảm thấy áy náy hay không?”
Điền Đường xoay người rồi đi ra cửa: "Từ hôm nay trở đi, Triệu đại nhân có thể tùy ý đi lại ở huyện Khê Lâm, nếu một ngày nào đó Triệu đại nhân đột nhiên thay đổi ý định, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện."
Triệu Đồ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Điền Đường.
Từ Triết dừng lại một chút, rồi khom người: "Đại nhân, lúc trước đại nhân còn nói qua một câu, ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng ấn tượng về câu nói đó, ‘Nhân sinh trên đời biến hóa ngàn vạn’, không quên sơ tâm liền có thể suốt đời không có nuối tiếc, mong rằng đại nhân có thể nhớ kỹ sơ tâm của mình dành cho dân chúng."
Nói xong lời này, Từ Triết cũng đi ra khỏi phòng.
Mà cánh cửa vẫn giam giữ Triệu Đồ này, cuối cùng cũng không còn bị đóng lại nữa.
Triệu Đồ thử đi ra cửa lớn, vốn tưởng rằng sẽ có người đến chặn hắn lại, nhưng hắn lại không hề nhìn thấy bất kỳ một kẻ nào.
Mang theo sự nghi ngờ ở trong lòng, Triệu Đồ liền nhíu mày rồi đi ra bên ngoài, đi được một nửa liền đột nhiên xoay người đi về phía hậu viện, kết quả liền nhìn thấy toàn bộ sân đều trở nên trống rỗng.
“Triệu đại nhân, người nhà của ngài đã được an trí thỏa đáng, xin Triệu đại nhân cứ yên tâm.”
Bên cạnh có một hộ vệ đi ngang qua, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Triệu Đồ, nhịn không được liền nói một câu, nói xong cũng không đợi Triệu Đồ trả lời, hắn liền đi làm công việc của mình.
Triệu Đồ nắm tay, nói cái gì mà an trí thích đáng, rõ ràng chính là đang khống chế người nhà của hắn, trách không được liền đột nhiên thả hắn ra, vậy mà cũng không hề có chút sợ hãi.
Hắn lại đi về phía trước vài bước, lại ngẩng đầu lên, tất cả những thứ ở trước mắt khiến cho hắn hoàn toàn không thể dời tầm mắt.
[Chúc mừng người chơi, hoàn thành nhiệm vụ đã phát động [huyện Khê Lâm], được huyện lệnh huyện Khê Lâm tán thành, khen thưởng bạc * 300 lượng, giá trị danh vọng +2, kinh nghiệm nhân vật +1]
Điền Đường liền ngẩng đầu.
Lâm Thành Phúc lặp lại lời lúc trước lần nữa: "Sau khi vào xuân, thế lực của các nơi khác đều sẽ rục rịch, chỉ sợ kế tiếp sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta hiện tại đang nằm ở giữa của hai thế lực là Nhân Vương cùng với triều đình, đến lúc đó chiến tranh nổi lên ở bốn phía, trấn Thần Linh vẫn sẽ còn tốt, nhưng huyện Khê Lâm ở bên này chỉ sợ là sẽ bị ảnh hưởng."
“Tại sao bọn họ lại không dứt khoát chuyện này, mà lại kéo dài chuyện này cơ chứ?”
Điền Đường hỏi, nàng rất tò mò vì sao nhiều năm như vậy, vẫn là ba bên này xảy ra nội chiến.
Lâm Thành Phúc liền gật đầu: "Thực ra cũng bởi vì tuổi tác của Nhân Vương và Triệu vương đã cao, lại không có hài tử sở hữu năng lực xuất chúng để nối dõi, chỉ đành phải giành giật giang sơn, tương lai cũng có thể rơi vào tay con của hắn, cho nên ba phương thế lực mới một mực rơi vào bên trong cục diện bế tắc như hiện tại, chẳng qua ta nghe nói Triệu Vương có cháu trai nhỏ tuổi, thiên tư cũng cực kỳ xuất chúng, nếu hắn có thể tiếp tục trưởng thành, chỉ cần qua hai năm nữa, có lẽ Triệu Vương sẽ phái binh đi chinh phạt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận